Thứ Tư, 30 tháng 5, 2007

Các Bác già ơi.
Khi người ta lớn tuổi ... đột nhiên một ngày nào đó người ta bỗng nhận thấy thế giới này là của những người trẻ. Và có cái gì đó đang dần vuột khỏi tầm tay của mình! Phong cách sống, ý thức xã hội .v.v... Ngay cả cái cách mà phần lớn nhân loại buồn vui trong cuộc đời bây giờ cũng lạ lẫm với mình. Bỗng nhiên người ta trở thành kẻ xa lạ. Nhân vật trong vở kịch lớn này của cuộc đời sắp hết vai diễn! Ái chà ... người ta kêu lên "Òu sont les neiges d' antant?" hay là "Những người muôn năm cũ/ Hồn ở đâu bây giờ?" và người ta gật gù với câu thơ "Dấu xưa xe ngựa hồn thu thảo/ Nền cũ lâu đài bóng tịch dương". Một ngày đột nhiên ngộ ra bài thơ "Tiền bất kiến cổ nhân/ Hậu bất kiến lai giả/ Niệm thiên địa chi du du/Nhiên dữ dư chi thế hạ!" sao hay thế ?! Thôi ... thế là hỏng rồi! Mây trắng bay trên đầu rồi sao? Cuộc sống vẫn đẹp thế cơ mà? ơi cuộc sống ơi chậm lại một chút đi!
Đấy ... hoa vẫn nở đấy. Sắc màu lóng lánh đấy, mùi hương ngào ngạt đấy. Nhưng chắc không phải dành cho các bác đâu. Thôi thì các bác ạ ... cố gắng mà giữ cho mắt mình vẫn sáng, mũi mình vẫn thính vậy!