Thứ Bảy, 17 tháng 7, 2010

Hoàn hảo

Ana Vidovic trình diễn
tác phẩm Leyenda của Isaac Albeniz
tại New York Guitar Festival.


So lần dây vũ dây văn
Bốn dây nhỏ máu năm đầu ngón tay
....
....
Khúc đâu Hán Sở chiến trường
Nghe như tiếng sắt tiếng vàng chen nhau.
....
(Kiều - Nguyễn Du)


Thứ Ba, 13 tháng 7, 2010

Cuối dòng.

Để nhớ Bảy Hiếu.

Lâu lâu lại có một cuộc ra đi. Sinh k‎í tử qui cũng là chuyện thường tình, quy luật! Nhưng mà “sinh kí” thì còn biết nơi biết chốn, biết một chỗ hẹn hò một buổi chiều nào cùng nhau uống một bình trà “quạu”, cùng chia nhau một ly rượu nồng rồi bình chuyện thiên hạ. Còn “tử qui” thì biết người đã về đâu, có chăng lung linh một chút khói hương mờ ảo!?

***

Một buổi sáng thức dậy thấy cánh tay tê dại không nhấc lên được, không trở mình ngồi dậy được, trong bụng đã hơi sợ, lỡ có cái tĩnh mạch nào đó trở chứng đứt bung trong đầu, bán thân bất toại thì khốn! Nhờ vợ đỡ giúp cánh tay lên, co duỗi mấy ngón tay thấy còn ổn thì hết lo. Vợ sẵn đó nói hồi đêm mơ thấy anh Bảy Hiếu ghé nhà, ngồi ở bàn nhà sau uống trà với anh, có hỏi ảnh muốn uống rượu không, ảnh nói thôi khỏi, ghé thăm hai ông bà chút xíu thôi! Lạ thật!
Mấy lần ghé thăm Bảy Hiếu gần đây thấy anh đã gầy như tờ giấy mỏng, vậy mà vẫn còn sai con đi mua về xị rượu. Chị Bảy Xây vẫn còn luộc mấy con tép ngọt ơi là ngọt rồi ngồi kề anh cuốn bánh tráng tiếp đãi hai vợ chồng mình. Không muốn để Bảy Hiếu uống rượu nữa nên chung rượu nào cũng phải nói: Nè nhấp môi thôi, rồi để đó cho tôi! Bảy Hiếu đã gầy đét rồi nhưng đôi mắt vẫn còn rất tinh anh, lý‎‎ luận vẫn còn sắc bén. Nói chuyện hoặc tranh luận với Bảy Hiếu là một điều rất thú vị, trong con người Bảy Hiếu có sự mạch lạc, chặt chẽ của nhà toán học, có sự thâm trầm của nhà tư tưởng và - dễ thương nhất - có một trái tim nồng cháy với cuộc đời. Bảy Hiếu cũng giống như một con kỳ lân trong rừng bần, rừng đước, giữa một bãi bồi khổng lồ phủ lên trên những cành khô mục gẫy từ biết bao đời, đâm vào gan bàn chân nhức buốt kẻ nào muốn băng qua nhưng cũng hứa hẹn những ruộng vườn xanh tươi trong một tương lai chưa biết… Con kỳ lân ấy mắc lầy, mắc lầy trong thực tiển công tác đầy dẫy khó khăn của một huyện xa xôi, mắc lầy trong chính tư duy của mình, mắc lầy trong chính những hoài bão của mình.
Là một người giảng dạy khoa học, mình vốn không ưa những chuyện dị đoan. Sống còn không biết hết việc người sống, còn biết bao nhiêu kỳ thú của thiên nhiên còn cần được tìm hiểu, được khám phá, hồ đồ làm chi với những việc… mơ hồ! Người ta hay nói anh em như thủ túc, cánh tay này tự dưng tê dại cộng với giấc mơ này nữa… Dưng không lại dị đoan nói với vợ: Không biết có chuyện gì xảy ra với Bảy Hiếu không? Vừa mới nói đó chút xíu, chưa kịp ăn sáng xong thì có điện thoại từ Thạnh Phú tới “Thầy cô ơi, chú Bảy Hiếu đi rồi, hồi chiều tối hôm qua”. Trời! dị đoan hay không dị đoan không thành vấn đề nữa, lại muốn tin Bảy Hiếu đã về báo mộng, lại muốn tin Bảy Hiếu vẫn còn đâu đây!

***

Buổi chiều, đứng buồn trên công viên gần bến phà, lặng nhìn xuôi dòng Hàm Luông hiền hoà. Ở cuối chân mây những sợi mưa đan thành tấm màn tối che khuất những bóng dừa. Ở cuối dòng sông ngày một lớn rộng vươn ra biển, nơi mình đã nhận được biết bao nhiêu yêu mến, và mình cũng để nhiều lòng mến yêu những con người chơn chất, nồng cháy như rượu đế, ở cuối dòng sông đó là Thạnh Phú. Ở đó vẫn còn một con kỳ lân của riêng mình, trên bãi phù sa!