Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

Điển tích...





Ai đốt Cô Tô thành vì đôi mắt giai nhân hề 
Lửa cháy bao đêm ròng, thành quách tan. 
Ai trót nhấp men tình để Mỵ Cơ thương nhớ 
Khi thác rồi, khi thác rồi, Tiên Nhẫn vẫn còn mơ 
Ai xui ta gặp nhau, để tình gây oan trái 
Để tình anh bẽ bàng, và tình em lỡ làng, và ngàn sau lá vàng khóc tình ta. 


Từ nay bèo trôi, cầu xiêu, con đò nát 
Và mây đìu hiu cây rụng lá, thân mình về đâu? 
Đàn chùng, dây phím lỡ, mái đổ nhà xiêu, nhẹ như tiếng khóc thầm. 
Mây sầu vương chót núi, đường che biên giới, người xa nhau mãi. 
Giấc chiêm bao đêm nào chìm trong sương khói thời gian. 


Xưa có người Phù Sai rắc hoa vàng sau mỗi bước giai nhân. 
Đến bây giờ yêu không đành, mà ghét cũng không đành, mà dứt cũng không đành. 
Cầu mong thời gian dần phai bao lời hứa
Và đêm từ nay không tưởng nhớ đến người mình yêu. 


Chịu được sao giông tố, cánh buồm mong manh, nhẹ như cánh bướm vàng. 
Khi mùa thu đến báo, tình duyên đã dứt, đường chia đôi lối. 
Gió nâng mây về trời đời nào quên cánh diều baỵ. 
Em khác gì Quỳnh Dao lúc cát lầm phung phí hết xuân xanh. 
Lúc đêm về thương cho đời, mà cũng ghét cho đời, mà cũng chán cho đời. 


Mưa dồn trôi nước lũ, 
xuôi dòng thả hết bụi nhơ, 
xuôi dòng trầm câu hát tương tư. 
Nhủ lòng thôi hết những mùa thu. 


Lá thu bay về anh, như những cánh hoa đời em. 
Còn đâu cành hoa màu tím - đường đi dệt gấm vàng son. 
Lòng anh chua xót 
Cánh hoa vì đợi anh rã rời, úa vàng, héo tàn, vùi sâu trong lớp thời gian. 

Bản nhạc ngoài giai điệu thiết tha như một aria, ca từ ai oán đắm đuối, còn sử dụng nhiều điển tích tình sử làm cho tình và cảnh được diễn đạt chứa một vẻ bi lụy cổ điển đầy sương khói. Thật là: 

Vấn thế gian tình thị hà vật 問世間情是何物 
… 
… 
Thiên sầu vạn cổ 千愁萬古 
Vi lưu đãi tao nhân 為留待騷人 
Cuồng ca thống ẩm 狂歌痛飲 
Lai phóng nhạn khâu xứ 來訪雁丘處 


Hỏi thế gian, tình là vật gì 
… 
… 
Ngàn mối sầu vạn cổ 
Lưu lại đợi người thơ 
Hát trong điên cuồng, ca trong đau khổ 
Tìm lại nơi đâu nấm mộ chim nhạn năm nào

(Trích Mô ngư nhi của Nguyên Hiếu Vấn)


***

Cảm thụ thì cũng “cảm” được! Tuy nhiên hiểu đầy đủ thì nhiều chỗ Bình tôi không hiểu, thí dụ “nàng Quỳnh Dao”, “Tiên Nhẫn” “lúc cát lầm”. Đoàn Chuẩn thì qua đời rồi, biết hỏi ai? Xin ai biết giải thích dùm cho thì thiệt là cảm ơn.

Thứ Ba, 19 tháng 6, 2012

Tháng 6



Nghe lại Thái Thanh với  Tiếng dương cầm.

 


và nghe lại khúc Tháng 6 (chèo thuyền) (June - barcarole) trong tổ khúc Bốn Mùa của Tchaikovsky.

 

Chủ Nhật, 17 tháng 6, 2012

NHỮNG NẺO ĐƯỜNG QUÊ





Đi trên nẻo đường quê với mấy người bạn trẻ, bạn già. Những nẻo đường êm đềm bóng mát, êm đềm tình người. Bạn trẻ thì vui đùa, tiếng cười rộn ràng và mong đợi những bất ngờ, ngạc nhiên, để ngắm để nhìn ở chỗ này khuất sau một cổng rào ơ hờ là một cây bông bò cạp đang lủng lẳng vàng hực những hoa trong nắng pha lê và chỗ kia có mấy trái mít gie ra đường thơm quyến rũ hoặc một ao bông súng đỏ mê hoặc. Bạn già thì xuýt xoa vườn cây đầy những bưởi da xanh và bên đường phảng phất thơm dịu dàng khi là nguyệt quới khi là một hàng dài mai chiếu thủy.

Đường dài cuốc bộ giữa ban trưa mệt mướt mồ hôi nhưng lãng mạn. Tuổi già cũng lãng mạn chớ sao không!? Tuổi già thì cũng có một thời tuổi trẻ và cũng từng có lần mong con đường cứ dài mãi để kịp tỏ một lời yêu ấp ủ đã lâu. Và bạn trẻ - như đôi lứa đang đi sau lưng tôi đây – chắc hẳn cũng đang mong cho con đường vô tận. Chàng trai vừa qua một cuộc tình đau khổ. Người đẹp trong mơ của chàng vừa lạnh lùng lên xe hoa. Chàng ôm một mối tình sầu – đơn phương - đi trong thinh lặng để cô gái bé nhỏ đi kế bên ôm ấp một niềm hy vọng. Hẳn là cô bé cũng cầu trời khẩn Phật để chàng quên được tình xưa, để con đường lãng mạn vun xới một tình yêu mới  - có khi còn đẹp hơn – và kết thúc có hậu hơn. Tôi nghĩ như thế bởi đôi mắt long lanh chứa chan của cô bé đã nói lên rất nhiều!

Một cô bé khác nữa – còn quá trẻ để đi quá nhiều, gần đủ cả năm châu – thoăn thoắt, thấp thoáng bóng áo vàng tươi giữa những cây lá xanh ngắt – như một cánh bướm kỳ lạ, liêu trai. Hẵn cô bé đã thấy nhiều những chốn đẹp đẻ ở chân trời này góc bể nọ. Ngày trưa này, giữa đường quê, tôi không chắc cô bé thấy con đường là đẹp hơn những chốn cô đã từng qua nhưng tôi mong cô bé thấy chốn này cũng êm đềm như quê mẹ của cô - nơi có con đường chạy miên man dọc dòng sông, ở nơi có bài ca tình anh bán chiếu rung động lòng người. Ở đâu có thể êm đềm hơn quê mẹ phải không?


Và những bạn già của tôi, họ mệt mỏi vì tuổi già, đau chỗ này, viêm chỗ nọ, họ có những nỗi buồn chất chồng này kia trong cuộc sống, cuộc đời đè lên họ sáu bảy mươi năm cực nhọc đắng cay. Bây giờ họ đi chậm rãi, góp tiếng cười hiền từ với mấy đứa trẻ. Họ hiểu để có những con đường êm mát kia, những vườn cây trĩu quả nọ phải cực nhọc xước móng tay thúi móng chân chứ chẳng chơi.

***

Con đường quê êm mát, yên tĩnh, lãng mạn làm bay bổng những giấc mơ cho tuổi trẻ và làm khuây khỏa cho tuổi già. Con đường quê êm mát là cái cuống rún chưa lìa nuôi dưỡng ta, nối liền ta với những tâm tình sâu kín êm đềm, tưới mát lên hồn ta những giọt yêu thương mà ta khao khát nhất.

Thứ Sáu, 15 tháng 6, 2012

GẤC MÙA MƯA




Hứa hẹn một nồi sôi gấc "ấm hỉnh" trong buổi sáng mưa lạnh :-)

Thứ Hai, 11 tháng 6, 2012

Bị chặn. Filter !


Một.
 

Mấy hôm nay Bình tôi không thể nào vào được vườn của mình. Không biết mưa gió ở đâu làm đóng cửa vườn của Bình rồi. Thiệt là chán! Nghĩ mà xem... định trồng thêm vài cây bông nho nhỏ nhưng không vào được vườn của mình thì làm sao bây giờ! Mấy khu vườn BLOGSPOT khác cũng vậy thôi! Cái bực bội là cũng không thể nào xem được bạn hữu người ta mấy hôm nay viết gì, tâm tình gì , vì mình quen thói đặt đường link từ trong blog của mình chứ có chịu khó ghi lại vào sổ tay hay lưu trong bookmarks gì đâu!  Không biết chỗ nào đã làm chuyện filter này nữa? Google thì không phải rồi vì gọi điện hỏi mấy bạn bè ở nơi khác, nước khác thì người ta đều mở được blogspot bình thường! Vậy là rõ rồi, chắc VDC filter mấy cái blogspot này thôi (hay là Bến Tre làm cái chuyện chặn hầu chặn họng này!? Mô Phật, thôi đừng nghĩ xấu cho người ta vậy!).

 Hai.
 

Để xem sao! Có mấy phương án: Một là bỏ rơi anh dịch vụ đang dùng mà nhảy qua sử dụng anh FPT vừa rẻ vừa ít bực mình. Có một phương án thứ hai mà hồi đó tới giờ mình không muốn dùng... là leo rào mà vào! Vườn của mình mà mình phải leo rào để vào thì không giống... người chính nhân quân tử (sic ;-) ) một tí nào. Chuyện vượt tường lửa, làm một hacker thì chẳng khó gì - chỉ là trò trẻ con - với dân CNTT như mình. Nhưng muốn sống đàng hoàng tử tế một chút thì ngay cả cái chuyện leo rào vào nhà mình...trông cũng không được đẹp mắt lắm. Nhưng... (lại nhưng...) nhiều khi người ta ép mình không sống được trung thực thì sao đây! Chậc, bây giờ cứ tạm gọi là đứng ngoài hàng rào thảy đại mấy cây cỏ này vào vườn, mặc kệ nó mọc ra sao thì mọc (Bởi vì kiểu này thì mình chớ có thấy nó mọc ra sao mà tỉa tót chăm bón đây!). E hèm... bạn hữu có đọc blog này thì thông cảm với mình một tí! Mình chớ có thấy được comments của quí vị đâu! Vượt tường lửa chắc sẽ là một lựa chọn không tồi!

Ba.
 

E hèm. Thở phào! Thế là chấm xong gần 150 bài, trong đó phải xem qua 51 trang blog do sinh viên đăng kí, thiết kế. Chỉ có hai trang là từ Yahoo, còn lại 48 trang kia là từ Google, trang nào cũng có cái đuôi .blogspot.com. Vượt tường lửa để chấm bài vậy! Đâu có cách nào khác! Có lẽ dùng tường lửa, chặn một dãy URL nào đó là biện pháp dở nhất, ngu ngốc nhất mà những nhà "quản lý internet" có thể nghĩ ra, bởi vì nó chẳng chặn được cái gì, thông tin vẫn tuôn chãy ào ạt tới nơi nó cần tới.

Thứ Bảy, 2 tháng 6, 2012

Khép lại từ đây...




Lời cuối cho Nguyễn Tấn Phúc.

Thế là mình đã đưa bạn trở về quê. Bây giờ bạn đã yên giấc ngàn thu giữa khu vườn từng là tuổi thơ của bạn, sau những lối đường vườn quanh co êm mát, dưới tán cây chôm chôm già mùa này trĩu nặng những chùm đang chín đỏ. Cát bụi đã trở về với cát bụi. Hãy để cho gió cuốn đi những gì vốn là của gió! Hãy để cho chỉ còn lại tiếng gió vang vọng mà thôi.