Chủ Nhật, 17 tháng 6, 2012

NHỮNG NẺO ĐƯỜNG QUÊ





Đi trên nẻo đường quê với mấy người bạn trẻ, bạn già. Những nẻo đường êm đềm bóng mát, êm đềm tình người. Bạn trẻ thì vui đùa, tiếng cười rộn ràng và mong đợi những bất ngờ, ngạc nhiên, để ngắm để nhìn ở chỗ này khuất sau một cổng rào ơ hờ là một cây bông bò cạp đang lủng lẳng vàng hực những hoa trong nắng pha lê và chỗ kia có mấy trái mít gie ra đường thơm quyến rũ hoặc một ao bông súng đỏ mê hoặc. Bạn già thì xuýt xoa vườn cây đầy những bưởi da xanh và bên đường phảng phất thơm dịu dàng khi là nguyệt quới khi là một hàng dài mai chiếu thủy.

Đường dài cuốc bộ giữa ban trưa mệt mướt mồ hôi nhưng lãng mạn. Tuổi già cũng lãng mạn chớ sao không!? Tuổi già thì cũng có một thời tuổi trẻ và cũng từng có lần mong con đường cứ dài mãi để kịp tỏ một lời yêu ấp ủ đã lâu. Và bạn trẻ - như đôi lứa đang đi sau lưng tôi đây – chắc hẳn cũng đang mong cho con đường vô tận. Chàng trai vừa qua một cuộc tình đau khổ. Người đẹp trong mơ của chàng vừa lạnh lùng lên xe hoa. Chàng ôm một mối tình sầu – đơn phương - đi trong thinh lặng để cô gái bé nhỏ đi kế bên ôm ấp một niềm hy vọng. Hẳn là cô bé cũng cầu trời khẩn Phật để chàng quên được tình xưa, để con đường lãng mạn vun xới một tình yêu mới  - có khi còn đẹp hơn – và kết thúc có hậu hơn. Tôi nghĩ như thế bởi đôi mắt long lanh chứa chan của cô bé đã nói lên rất nhiều!

Một cô bé khác nữa – còn quá trẻ để đi quá nhiều, gần đủ cả năm châu – thoăn thoắt, thấp thoáng bóng áo vàng tươi giữa những cây lá xanh ngắt – như một cánh bướm kỳ lạ, liêu trai. Hẵn cô bé đã thấy nhiều những chốn đẹp đẻ ở chân trời này góc bể nọ. Ngày trưa này, giữa đường quê, tôi không chắc cô bé thấy con đường là đẹp hơn những chốn cô đã từng qua nhưng tôi mong cô bé thấy chốn này cũng êm đềm như quê mẹ của cô - nơi có con đường chạy miên man dọc dòng sông, ở nơi có bài ca tình anh bán chiếu rung động lòng người. Ở đâu có thể êm đềm hơn quê mẹ phải không?


Và những bạn già của tôi, họ mệt mỏi vì tuổi già, đau chỗ này, viêm chỗ nọ, họ có những nỗi buồn chất chồng này kia trong cuộc sống, cuộc đời đè lên họ sáu bảy mươi năm cực nhọc đắng cay. Bây giờ họ đi chậm rãi, góp tiếng cười hiền từ với mấy đứa trẻ. Họ hiểu để có những con đường êm mát kia, những vườn cây trĩu quả nọ phải cực nhọc xước móng tay thúi móng chân chứ chẳng chơi.

***

Con đường quê êm mát, yên tĩnh, lãng mạn làm bay bổng những giấc mơ cho tuổi trẻ và làm khuây khỏa cho tuổi già. Con đường quê êm mát là cái cuống rún chưa lìa nuôi dưỡng ta, nối liền ta với những tâm tình sâu kín êm đềm, tưới mát lên hồn ta những giọt yêu thương mà ta khao khát nhất.

3 nhận xét:

M.AQ nói...

Thật là ấm áp ...!

Chù nói...

Chào thầy, đúng là quê mình đẹp dịu dàng đầm thắm quá.
Hôm đó con có nói với bạn khỉ tạt lon là: Có khi nào mà vì có tụi nhỏ mình mà những người bạn "cao niên" kia không được tự nhiên ôn lại chuyện ngày xưa lãng mạn ấy hay không nhỉ?! :-)
Con rất hâm mộ thầy và cô, hi hi.

viec lam ha noi nói...

Những con đường quê bình dị rợp bóng cây làm khắc khoải cả tâm hồn những kẻ xa quê