Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2007

Xóm già.

Cái xóm này bây giờ kì lạ. Dần dà bọn trẻ đi làm đâu hết. Này nhé: Ông Tư sống một mình trong căn nhà sang trọng cực kì ở đầu xóm, ông sống thui thủi trong một căn nhà ba từng lầu, hàng rào cao ngang đầu người. Nhìn vô nhà ông thường chỉ thấy một con chó nằm buồn giữ cái cổng cực đẹp luôn luôn đóng kín và ... vắng ngắt. Con cháu ông tụi nó đi Mỹ hết rồi. Tụi nó cứ giục ông "đoàn tụ gia đình". Nhưng ông chẳng muốn đi đâu. Ông đi thì ai hương khói cho Bà Tư nào! Chả lẽ để cho Bà Tư lạnh lẽo nằm một mình sau vườn?! Hai vợ chồng Ông Bảy mới kì lạ. Bà Bảy về hưu bệnh rề rề. Ông Bảy quấn quít bên Bà Bảy suốt ngày cứ như một cặp vợ chồng son. Sáng bảnh là thấy ông đi chợ. Hai ông bà ăn chay trường nhưng vài hôm lại thấy ông mua kí cá biển loại lụn vụn. Cho con mèo ngổ ngáo ăn. Không có con mèo ông biết nói chuyện với ai bây giờ. Dĩ nhiên ông cũng trồng đủ thứ bông, để giết thì giờ ấy mà, nhưng bông thì không biết nói chuyện, mèo thì có thể gừ gừ khi bị Bà Bảy chì chiết một cách thân mật. Con gái ông ghét loài mèo, chó. Thỉnh thoảng cô ả có về - như đi thăm bẩy - Ông hay hài hước nói vậy, cô ả chỉ phán một câu "!". Thế là ông tạm thời cấm cửa con mèo một hai hôm cho cô ả đừng càu nhàu. Và ông rón rén cho con mèo ăn phía sau nhà. Vừa cho ăn ông vừa vuốt ve âu yếm thì thầm - Mai mốt hả vô nhà nghe con. Ngoài này lạnh không con. Nè vô cái chái đựng vỏ dừa ngủ nghe con. Nghe mà bắt ớn! Tức cười nhất là Bà Bảy hay tích trữ đủ thứ chai lọ đồ nhựa cũ mèm, bị cô cả lấy bỏ ra ngoài hàng rào và "bị" con mẹ Tư "đồng nát" gom đem bán sạch. Thế là Bà Bảy và con mẹ Tư sau đó cãi nhau kịch liệt. Bà Bảy tức tối "Con mẹ Tư đó, con mẻ hổng biết là con nhỏ để tạm ở đó vài hôm lấy vô chứ có bỏ đi đâu!". Còn con mẹ Tư thì cười hì hì "Kệ! Cho bả tức!". Con mẹ Tư cũng sống một mình, nhà con mẻ như đống rác, con mẻ cũng già rồi đâu còn hơi sức mà dọn dẹp. Nói tới lũ con hả? Con mẻ chép miệng thở dài "Nó ở đây với tui để báo cô à. Lo mà quơ quào để sống chớ! Nó đi tức là nó kiếm được cái ăn. Tui khỏi phải lo nó đói ăn đói mặc". Rồi con mẻ hạ giọng "Tui còn lo được cho tui mà!". Ngẫm cho kỹ thì con mẹ Tư nói ... cũng đúng.

Thứ Năm, 22 tháng 11, 2007

Chờ bão

Mây mù từng giờ qua lại thêm dày, trĩu nặng. Gió chưa mạnh, chỉ thỉnh thoảng kéo lướt qua, thậm chí còn có vẻ yên bình hơn cả những ngày mưa bình thường giữa mùa. Nắng cứ yếu-ớt-âm-u và hơi ngộp ngộp. Người ta hỏi nhau bão tới chưa. Các dự báo bão cứ ra rả trên đài … 12 giờ tới … 36 giờ tới … có thông báo cho các trường nghỉ học ngày mai. Vậy là bão tới gần lắm rồi hả? Ừa … chắc vậy rồi. Đi đường lo lắng nhìn những hàng cây … cây này to quá … cây này có nhánh gie ra dài quá … Ngày thường thấy nó bóng mát thế, bây giờ thấy sợ sợ .. Coi chừng gió thổi nó gãy rớt lên đầu thì khốn! Ngó cây dừa cạnh nhà bây giờ thấy sao nó cao thế và gần nhà quá! Ái chà buồng dừa kia mà bay lên mái nhà thì cứ y như bị dội bom! Không gian bỗng nhiên có nhiều đe dọa quá.

Đêm. Gió lặng. Sao gió lặng thế nhỉ? Bão nó đang nấp ở đâu vậy? Nó đang đi qua đi lại lượn lờ ngoài biển hả? Nó như con ma còn nấp đâu đó trong vườn. Ngủ đi nào … đã bảo là sáng mai nó mới vô tới! Còn bây giờ nó … mới gần gần thôi. Chậc! biết thế … nhưng hơi thở của nó đã thấy lạnh lạnh rồi. Thôi … chả sao cả! Cái gì tới sẽ tới. Cái gì phải làm thì làm rồi. Ngủ thôi!

Thứ Năm, 1 tháng 11, 2007

Canh hến.

Ông Hai đi chợ. Cái chợ nửa quê nửa thành. Vì là chợ ngoại ô. Để coi mua cái gì đây? Mua cái gì rẻ rẻ thôi! Ăn để mà sống chớ có phải sống để mà ăn đâu! Mà cái chợ đời cũng kỳ lắm! Mua cái gì ăn rẻ quá người ta cũng soi mói: “Ôi cái ông đó nghèo chết được. Đời nào ổng mua món ngon”. Kể cả người bán cũng đôi khi có cái giọng điệu khinh rẻ đó! Trong đời ông có mấy lần “cay đắng” cái chuyện mớ rau con cá rồi. Cay cực thay cho anh hàn sĩ! Tâm hồn có khi ở trên mây nhưng hai chân phải đứng trên mặt đất chứ. Mà có phải đất bằng đâu! Nhiều khi phải đứng trên đống bùn nhảo nhoẹt! Lạng quạng là té vô vũng bùn ngay.
Cái hồi ông còn đi làm! Lương ba cọc ba đồng, lãnh ra chưa được ba ngày đã hết. Mà ông có “xài” cái gì đâu! Sớm bửng ông mới đi chợ với anh bạn. Đi loanh quanh không biết mua cái gì cho sống được lâu lâu một chút. Hồi may, hai ông tướng gặp một bà bán cá trông cũng có vẻ phúc hậu. Trong rổ là một mớ cá con lụn vụn. Coi bộ cá cũng tươi. Chà mớ cá này mua về kho khô ăn nhín nhín thì hai ông tướng cũng sống được cả tuần. Ừa thì mua đi hai chú! Bà bán cá nói như vậy. Rẻ mà! Thôi thì mua. Cân đong đo đếm xong bà bán cá liền nói với giọng thông cảm “Mấy chú mua được mớ cá rẻ đó! Mấy hôm nay người ta mua cá này cho heo ăn dữ lắm” . Ối trời ơi! Chưa ăn sáng mà có cái cục gì đó khi không mắc ngang trong cần cổ!
Cũng chưa tởn! Lần đi chợ ông thấy mớ khoai lang rẻ bèn mua liền. Đem về sáng hôm sau nấu lên cho cả bọn cùng ăn. Chẳng ai ăn được củ nào. Anh bạn hầm hầm! Hỏi sao không ăn? Đáp ”Ôi! Có gì đâu! Tại cái giống khoai ông mua là giống 3 – 5 – 0 – 9. Cái giống này nó hay sùng từ trong bụng sùng ra nên không muốn ăn.”
Vậy đó. Bây giờ ông lại đi loanh quanh trong chợ. Biết mua cái gì? Mà chợ trưa rồi, món ngon người ta mua hết trơn! Bỗng có một cô nhỏ, cũng cở con gái ông thôi, cái áo pull vàng tươi nhưng hai bàn chân với mấy móng chân phèn vàng nghín, níu ông. “Ông ơi mua dùm con mớ hến này đi ông”. “Mua đi ông ơi cho con về kịp chuyến đò!”."Rẻ lắm!". Ông chợn vợn … bởi vì bằng cuộc đời của ông thì ông thừa biết khi người ta phải đi xúc hến bán thì người ta cũng gần tới đáy cuộc đời rồi. Bởi vì hến ở ngoài sông ngoài rạch. Chờ nước ròng xuống mà xúc. Chẳng phải đất của ai. Ông cũng đã từng đi xúc hến! Ông bà hay nói ví von “Cạp đất mà ăn!”. Chưa tệ lắm vì còn đất để cạp. Tệ hơn phải nói “Xúc hến mà ăn!”. Coi bàn chân của con nhỏ kìa! Cái mặt còn trẻ mà hai bàn chân nứt nẻ, móng chân như lưỡi mai xơ xác. Không mua giùm nó mớ hến không chừng con nó đang khóc ngất ở nhà chờ mẹ về bú!
Vậy là ông mua mớ hến! Còn cho thêm con nhỏ hai trăm bạc lẻ! Cái này đem về nấu canh bồ ngót chắc bả khen ngon chớ không cự gì ông đâu!