Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2007

Xóm già.

Cái xóm này bây giờ kì lạ. Dần dà bọn trẻ đi làm đâu hết. Này nhé: Ông Tư sống một mình trong căn nhà sang trọng cực kì ở đầu xóm, ông sống thui thủi trong một căn nhà ba từng lầu, hàng rào cao ngang đầu người. Nhìn vô nhà ông thường chỉ thấy một con chó nằm buồn giữ cái cổng cực đẹp luôn luôn đóng kín và ... vắng ngắt. Con cháu ông tụi nó đi Mỹ hết rồi. Tụi nó cứ giục ông "đoàn tụ gia đình". Nhưng ông chẳng muốn đi đâu. Ông đi thì ai hương khói cho Bà Tư nào! Chả lẽ để cho Bà Tư lạnh lẽo nằm một mình sau vườn?! Hai vợ chồng Ông Bảy mới kì lạ. Bà Bảy về hưu bệnh rề rề. Ông Bảy quấn quít bên Bà Bảy suốt ngày cứ như một cặp vợ chồng son. Sáng bảnh là thấy ông đi chợ. Hai ông bà ăn chay trường nhưng vài hôm lại thấy ông mua kí cá biển loại lụn vụn. Cho con mèo ngổ ngáo ăn. Không có con mèo ông biết nói chuyện với ai bây giờ. Dĩ nhiên ông cũng trồng đủ thứ bông, để giết thì giờ ấy mà, nhưng bông thì không biết nói chuyện, mèo thì có thể gừ gừ khi bị Bà Bảy chì chiết một cách thân mật. Con gái ông ghét loài mèo, chó. Thỉnh thoảng cô ả có về - như đi thăm bẩy - Ông hay hài hước nói vậy, cô ả chỉ phán một câu "!". Thế là ông tạm thời cấm cửa con mèo một hai hôm cho cô ả đừng càu nhàu. Và ông rón rén cho con mèo ăn phía sau nhà. Vừa cho ăn ông vừa vuốt ve âu yếm thì thầm - Mai mốt hả vô nhà nghe con. Ngoài này lạnh không con. Nè vô cái chái đựng vỏ dừa ngủ nghe con. Nghe mà bắt ớn! Tức cười nhất là Bà Bảy hay tích trữ đủ thứ chai lọ đồ nhựa cũ mèm, bị cô cả lấy bỏ ra ngoài hàng rào và "bị" con mẹ Tư "đồng nát" gom đem bán sạch. Thế là Bà Bảy và con mẹ Tư sau đó cãi nhau kịch liệt. Bà Bảy tức tối "Con mẹ Tư đó, con mẻ hổng biết là con nhỏ để tạm ở đó vài hôm lấy vô chứ có bỏ đi đâu!". Còn con mẹ Tư thì cười hì hì "Kệ! Cho bả tức!". Con mẹ Tư cũng sống một mình, nhà con mẻ như đống rác, con mẻ cũng già rồi đâu còn hơi sức mà dọn dẹp. Nói tới lũ con hả? Con mẻ chép miệng thở dài "Nó ở đây với tui để báo cô à. Lo mà quơ quào để sống chớ! Nó đi tức là nó kiếm được cái ăn. Tui khỏi phải lo nó đói ăn đói mặc". Rồi con mẻ hạ giọng "Tui còn lo được cho tui mà!". Ngẫm cho kỹ thì con mẹ Tư nói ... cũng đúng.

Không có nhận xét nào: