Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013

CAO THOẠI CHÂU: Mấy vần thơ ngày rất cũ...



CHIỀU 



Sự bền dai của trí nhớ
Salvador Dali
sao người ta cứ tự do trong hồn tôi
như một căn nhà trống
và coi tôi như nghĩa trang
để tiêu tán những người đã chết



bây giờ tôi cắn móng tay buồn rũ rượi
nhìn trong gương thấy kẻ lạ
hãy cho tôi một ngày hay một phút một giây
được cười như hoa nở
nhìn hoàng hôn bỗng thèm nỗi chết
của một ngày vừa mới đi qua


bây giờ tôi buồn và sống
như khói thuốc yếu dần
không còn gì hy vọng
không còn gì đớn đau
bởi chưng nàng đã mất.

ĐÊM 



đêm đã xuống rồi phải không em
xin lấy ngón tay làm que diêm
biết đâu không thành ánh sáng,
kìa tim anh cháy như ngọn nến
và cắm ở đầu giường
soi bàn tay những đường vào lịch sử

  •  

đêm xuống rồi và che khuất
những đồi núi run trong giá lạnh
dáng bơ vơ như một kẻ thất tình
xin bôi xóa đời anh
đêm ơi đêm ơi buồn muốn khóc

ÁNH LỬA TRONG ĐÊM 

Nỗi sầu và bí ẩn của con đường
Giorgio de Chirico


đâm vào mặt chiếc nôi thời nhỏ dại
ta đã nằm và cười
nụ cười ta sơ sinh đã buồn
thôi cũng đành thả trôi theo gió

  •  

những ngả đường từ chiếc nôi đó
hóa thành bầy rắn độc
và cuốn lấy mình ta

  •  

ôi những cuộc đời chưa được sống
ôi những nụ cười đã bỏ đôi môi
ôi tấm thân ta ôi thân ta rũ liệt.