Thứ Bảy, 19 tháng 2, 2011

BẾN KHÔNG ĐÒ

...


Đêm nguyên tiêu lẻ một. Mười sáu trăng tròn, ánh trăng không già. Ta đi dạo dưới trăng. Ra bờ sông chơi. Bến sông vắng ngắt. Không một con đò. Muôn đời bến không ràng buộc con đò, neo có thể dỡ lên, con đò tách bến. Đò về rồi đò đi. Bến chỉ lặng im nỗi niềm của bến. Ánh trăng vằng vặt. Đèn sương hiu hắt. Bến không đò và hồn bến quạnh hiu.





Viết thêm:
Một lời thầm thì xa ngái thì biết đâu đồng vọng!
Chỉ có người tâm giao mới cảm được nổi niềm!

Cao Thoại Châu

Bến lặng thầm không biết nỗi niềm chi
* Gửi Vương Đức Bình

Đêm ra bờ sông nhìn xuống nước
Nhìn bài thơ tuyệt tác về trăng
Trời đang cho ý tưởng trong ngần
Cuộc đời viết chưa thành trang sách

Sông ơi sông và nước ơi nước
Cát bụi trôi đi có rửa được ưu phiền
Đứng trên bờ với một lòng không
Lòng nguyên vẹn mà sao trăng vỡ?

Kẻ lãng du và vầng trăng no đủ
Tan trong nhau biết tự khi nào
Để gió về lay động bờ lau
Trăng cứ mơn man lòng chiếc bến

Muôn đời bến không ràng buộc con đò
Sợi dây neo chỉ là neo rất tạm
Neo có thể dỡ lên, đò tách bến
Bến lặng thầm không biết nỗi niềm chi

Trăng trên cao mấy khi là trăng đẹp
Một vầng lơ lửng quá cô đơn
Đẹp nhất là trăng tan trên nước
Câu thơ tan trong mắt của ai buồn

Đêm nay về chết lặng đứng nhìn sông
Máu ngập ngừng máu không muốn chảy
Từng giọt như ánh trăng tan ấy
Bồi hồi xao xuyến cả lòng đêm

Nước muôn năm lãng đãng không nhà
Đò cứ nhập rồi đò tách bến
Ánh trăng tan vào đêm tĩnh lặng
Nửa hồn đau lên tiếng gọi con đò
19-2-2011

Thứ Hai, 14 tháng 2, 2011

Quà tặng phụ nữ

(... trích từ Blog của Cao Thoại Châu)

Lý do yêu nhau

Một buổi chiều trong công viên. Đôi tình nhân đang đi dạo bên nhau. Cô gái hỏi:
- Vì sao anh yêu em? Chàng trai nhìn vào mắt cô gái nói:
- Có cần thiết phải có lý do khi yêu nhau không? Cô gái vùng vằng trả lời :
- Tại sao không? Nói không cần là anh... không thật sự yêu em rồi! Anh nói đi!
Trầm ngâm một phút, chàng trai nói:
- À, anh yêu em vì khuôn mặt em xinh đẹp. Vì em luôn lạc quan và hay giúp đỡ người khác. Mọi chuyện dù phức tạp đến mấy mà vào tay em thì cuối cùng đều ổn cả. Và vì... "Em đi như vẽ trên đường nắng/Em nói như đàn trong miệng ai" đúng như hai câu thơ của một thi sĩ nào đó...

Hai tháng sau...
Một phụ nữ đẩy chiếc xe lăn trong sân bệnh viện. Trên xe là cô gái đó, hôm nay hai chân cô băng bột từ đầu gối xuống, trên má có một mảnh băng khá to. Cô vừa qua một tai nạn nghiêm trọng, bà mẹ hết lời an ủi nhưng cô gái luôn nức nở, bi quan than vãn... Lát sau người tình của cô đến. Chàng ta nói :
- Hôm trước anh nói yêu em vì khuôn mặt xinh đẹp của em, giờ khuôn mặt như thế anh làm sao yêu được nữa? Hôm trước anh nói anh yêu em vì em luôn lạc quan và hay giúp đỡ người khác, bây giờ em phải sống bằng sự giúp đỡ của mọi người. Cuộc sống trong tay em đang rối tung lên chứ đâu có ổn, anh làm sao yêu em được nữa? Em đâu còn như hai câu thơ của người thi sĩ ấy, anh yêu em sao được nữa...? Làm sao anh yêu em được khi bây giờ em không còn lạc quan như hai tháng trước...? Ngừng một phút, chàng trai tiếp:
- Vậy mà anh vẫn yêu em! Có cần thiết phải yêu vì có lý do không?
Cô gái nhìn người tình, mỉm cười nói:
- Em ngốc nghếch quá! Tha thứ cho em!

Nhân đọc tùy bút này của Cao Thoại Châu,
tôi nhớ ca từ của một bản nhạc Pháp
mà người ta hay hát trong hôn lễ,
bài Oui devant Dieu:
Oui devant Dieu devant les hommes
....
Et je promets quoi qu'il advienne
....
Je t'aimerai toujours
Jusqu'à mon dernier jour

(Trước chúa, trước nhân gian, ta xin ưng cho thiên thu, lời thề nguyền dù gì có xảy ra.... )
Đó mới thực sự là tình yêu!

Bạn có muốn nghe Thanh Lan trình bày bài hát đó không?

Thứ Tư, 9 tháng 2, 2011

Mùng 7 tết.

...
Ngày xuân, vẫn còn trong "mùng" - là mùng 7, theo như ngày xưa phải có cây nêu để "hạ nêu". Bây giờ không có cây nêu, chỉ có bạn đến chơi, uống chút rượu đầu năm. Ngoài hiên mai còn nở đầy sân, rượu thì nồng, tình thì ấm... thức ăn thì ngon: có dưa kiệu của anh sui lớn gởi tặng, có bánh tét và lạp xưởng của nhà anh sui nhỏ làm quà, có chai rượu của con gái và con rể gởi tặng "tía". Bánh tét và lạp xưởng của quê ta Đại Điền thì còn đâu bằng. Lại được ngồi thưởng rượu với bạn hiền. Lại nghe bạn hiền đọc thơ. Hạnh phúc và "cảm động ghê". Chép bài thơ vào đây, để nhớ để thương!


T BÀY

Tuổi thơ bên cánh võng dưới hàng hiên
Những buổi trưa nồng... à...ơi... tiếng Mẹ
Lời ru theo con vào trong giấc ngủ
À... ơi... ví dầu ..."cầu ván đóng đinh"
Võng đung đưa vờn hoa nắng lung linh
Khúc hát Mẹ ru mát lòng thơ dại
Gió tự ngàn qua gió đồng xa lại
Trong giấc chập chờn con mơ cánh cò bay
Mơ giếng nước sâu đợi nối sợi dây dài
Mơ gốc cây đa có con đò nương bóng
Mỗi tuổi con mang từng năm con sống
Ngày tháng đùa vui buổi học trường làng
Cô bác láng giềng xoa đầu bẹo má
Thoát tự bờ môi là hai tiếng Việt Nam
Tình Mẹ trao con ngày thêm thiết tha hơn
Mến nghĩa Mẹ nên càng yêu tiếng Mẹ
Ngọt giọng ca dao vẫn... à... ơi... nhè nhẹ
Học tiếng Mẹ hiền bằng trọn cả buồng tim
Tiếng Mẹ thân thương sao nghe quá êm đềm
Mê tiếng Mẹ yêu như chiều mê tiếng sáo...
Vào đại học con chọn nghề thày giáo
Đến với ngành văn bằng trọn cả tâm hồn
Mai mốt ra trường con dạy tiếng Việt Nam
Thầy giáo dạy văn, ước mơ bừng vẩy gọi
Những buổi lên giảng đường sao lòng vui phơi phới
Ngày tháng miệt mài con xây đắp tương lai
Cánh võng ngày thơ chắp đôi cánh cò bay
Lời thầy giảng tưởng chừng như tiếng Mẹ
Như những ngày xưa võng đưa nhè nhẹ
Giọng đọc ca dao man mác điệu ru hời
Con nghe lòng xao xuyến Mẹ hiền ơi
Rồi nữa đây con làm nhà giáo mới
Thao thức tâm hồn giờ lên lớp đầu tiên
Lời ngỏ với đàn em nhỏ thân thương
Con sẽ bảo bằng lời tha thiết nhất:
"Các em ơi, vì ta yêu quí Mẹ
Tiếng Việt ân tình rán học nghe em..."

Bài thơ này bạn hiền Lê Nguyễn Hàm Luông
(Nguyễn Văn Lượng) làm từ hồi "năm nẵm/1976". Bây giờ mới đọc lại.

Thứ Bảy, 5 tháng 2, 2011

Yên tĩnh đầu năm.

...

Với một chút yên tĩnh, lắng đọng, thấy đất trời khai mở nét thanh xuân.




Ngày mồng một đi trực.
Bắt gặp cô giáo ngồi chấm bài
trong không gian yên tĩnh của ngày xuân.


Sân trường êm ả, nắng hồng ngọc trong chiều mồng một.

Cây cỏ chiều xuân
Hoa mai đẹp tinh khôi (sáng sớm mồng ba).
Màu sắc  ngày xuân