Mây mù từng giờ qua lại thêm dày, trĩu nặng. Gió chưa mạnh, chỉ thỉnh thoảng kéo lướt qua, thậm chí còn có vẻ yên bình hơn cả những ngày mưa bình thường giữa mùa. Nắng cứ yếu-ớt-âm-u và hơi ngộp ngộp. Người ta hỏi nhau bão tới chưa. Các dự báo bão cứ ra rả trên đài … 12 giờ tới … 36 giờ tới … có thông báo cho các trường nghỉ học ngày mai. Vậy là bão tới gần lắm rồi hả? Ừa … chắc vậy rồi. Đi đường lo lắng nhìn những hàng cây … cây này to quá … cây này có nhánh gie ra dài quá … Ngày thường thấy nó bóng mát thế, bây giờ thấy sợ sợ .. Coi chừng gió thổi nó gãy rớt lên đầu thì khốn! Ngó cây dừa cạnh nhà bây giờ thấy sao nó cao thế và gần nhà quá! Ái chà buồng dừa kia mà bay lên mái nhà thì cứ y như bị dội bom! Không gian bỗng nhiên có nhiều đe dọa quá.
Đêm. Gió lặng. Sao gió lặng thế nhỉ? Bão nó đang nấp ở đâu vậy? Nó đang đi qua đi lại lượn lờ ngoài biển hả? Nó như con ma còn nấp đâu đó trong vườn. Ngủ đi nào … đã bảo là sáng mai nó mới vô tới! Còn bây giờ nó … mới gần gần thôi. Chậc! biết thế … nhưng hơi thở của nó đã thấy lạnh lạnh rồi. Thôi … chả sao cả! Cái gì tới sẽ tới. Cái gì phải làm thì làm rồi. Ngủ thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét