Ông Hai đi chợ. Cái chợ nửa quê nửa thành. Vì là chợ ngoại ô. Để coi mua cái gì đây? Mua cái gì rẻ rẻ thôi! Ăn để mà sống chớ có phải sống để mà ăn đâu! Mà cái chợ đời cũng kỳ lắm! Mua cái gì ăn rẻ quá người ta cũng soi mói: “Ôi cái ông đó nghèo chết được. Đời nào ổng mua món ngon”. Kể cả người bán cũng đôi khi có cái giọng điệu khinh rẻ đó! Trong đời ông có mấy lần “cay đắng” cái chuyện mớ rau con cá rồi. Cay cực thay cho anh hàn sĩ! Tâm hồn có khi ở trên mây nhưng hai chân phải đứng trên mặt đất chứ. Mà có phải đất bằng đâu! Nhiều khi phải đứng trên đống bùn nhảo nhoẹt! Lạng quạng là té vô vũng bùn ngay.
Cái hồi ông còn đi làm! Lương ba cọc ba đồng, lãnh ra chưa được ba ngày đã hết. Mà ông có “xài” cái gì đâu! Sớm bửng ông mới đi chợ với anh bạn. Đi loanh quanh không biết mua cái gì cho sống được lâu lâu một chút. Hồi may, hai ông tướng gặp một bà bán cá trông cũng có vẻ phúc hậu. Trong rổ là một mớ cá con lụn vụn. Coi bộ cá cũng tươi. Chà mớ cá này mua về kho khô ăn nhín nhín thì hai ông tướng cũng sống được cả tuần. Ừa thì mua đi hai chú! Bà bán cá nói như vậy. Rẻ mà! Thôi thì mua. Cân đong đo đếm xong bà bán cá liền nói với giọng thông cảm “Mấy chú mua được mớ cá rẻ đó! Mấy hôm nay người ta mua cá này cho heo ăn dữ lắm” . Ối trời ơi! Chưa ăn sáng mà có cái cục gì đó khi không mắc ngang trong cần cổ!
Cũng chưa tởn! Lần đi chợ ông thấy mớ khoai lang rẻ bèn mua liền. Đem về sáng hôm sau nấu lên cho cả bọn cùng ăn. Chẳng ai ăn được củ nào. Anh bạn hầm hầm! Hỏi sao không ăn? Đáp ”Ôi! Có gì đâu! Tại cái giống khoai ông mua là giống 3 – 5 – 0 – 9. Cái giống này nó hay sùng từ trong bụng sùng ra nên không muốn ăn.”
Vậy đó. Bây giờ ông lại đi loanh quanh trong chợ. Biết mua cái gì? Mà chợ trưa rồi, món ngon người ta mua hết trơn! Bỗng có một cô nhỏ, cũng cở con gái ông thôi, cái áo pull vàng tươi nhưng hai bàn chân với mấy móng chân phèn vàng nghín, níu ông. “Ông ơi mua dùm con mớ hến này đi ông”. “Mua đi ông ơi cho con về kịp chuyến đò!”."Rẻ lắm!". Ông chợn vợn … bởi vì bằng cuộc đời của ông thì ông thừa biết khi người ta phải đi xúc hến bán thì người ta cũng gần tới đáy cuộc đời rồi. Bởi vì hến ở ngoài sông ngoài rạch. Chờ nước ròng xuống mà xúc. Chẳng phải đất của ai. Ông cũng đã từng đi xúc hến! Ông bà hay nói ví von “Cạp đất mà ăn!”. Chưa tệ lắm vì còn đất để cạp. Tệ hơn phải nói “Xúc hến mà ăn!”. Coi bàn chân của con nhỏ kìa! Cái mặt còn trẻ mà hai bàn chân nứt nẻ, móng chân như lưỡi mai xơ xác. Không mua giùm nó mớ hến không chừng con nó đang khóc ngất ở nhà chờ mẹ về bú!
Vậy là ông mua mớ hến! Còn cho thêm con nhỏ hai trăm bạc lẻ! Cái này đem về nấu canh bồ ngót chắc bả khen ngon chớ không cự gì ông đâu!
BALLADE (José María Eguren)
-
BALLADE Hier soir les enfants ont découvert un ange endormi dans le
bois; il n’était que chatoiement près des branches des buis en fleur; une
odeur de...
15 giờ trước
1 nhận xét:
Đọc bài nầy làm mình rất nhớ cái chợ Thạnh Phú những năm 76,77, với những người bạn hàng là những người nông dân, mang "sản phẩm" của họ làm ra để "đổi gạo". Còn bọn mình lúc ấy, những thầy cô giáo trẻ mới "lập nghiệp", đi chợ cứ kiếm "cái gì rẻ rẻ mua".
Đăng nhận xét