Thứ Bảy, 21 tháng 2, 2009

Chim quyên xuống đất

Hôm qua, gặp Tấn Phúc trước buổi hội thảo, nghe Tấn Phúc cay đắng sửa hai câu:


Chim quyên xuống núi ăn trùn.
Anh hùng lở vận lên rừng đốt than

thành ra:


Chim quyên xuống đất ăn trùn.
Anh hùng mạt vận ... gặp (thằng) khùng thua luôn.

Cười hi hi .... được ... được! Không lẽ để anh hùng phạm tội làm lâm tặc nữa! Nhưng đời mạt pháp nhiều kẻ khùng đấy nhé, liệu hồn có khi cũng không còn trùn để xơi đâu đấy!

Tưởng việc đùa chơi ai dè sáng nay lại thấy Tấn Phúc lấp lững trầm tư cái tựa chim quyên trên blog. Ơ... một con chim quyên già thì có sá gì! Con chim quyên già dù có hót lảnh lót thì cũng là chuyện ... xưa rồi Diễm ơi! Bực bội bầy se sẻ mà làm gì? Thương thay thương thay!

Đêm qua, trên nhánh cao, con chim quyên chết
Cô độc
Máu vẫn ứa không ngừng
từ trái tim còn ấm.
Tiếng hót đi đâu?
Mặt trời đi đâu?
Tôi ngồi khóc lặng lẽ
Chờ sáng mai.
Viết tiếp:
Chiều hôm nay lại "chôm" được một bài của đại ca Cao Thoại Châu, rất "tâm sự", về con ngựa. Dĩ nhiên ngựa - có thể là biểu tượng của hồn thơ - khác nhiều với chim quyên, biểu tượng của ... kẻ anh hùng hoặc hình như như vậy. Nhưng đằng nào cũng là tâm sự bất đắc chí! Khoái nhất khổ thơ:


(Lòng thì buồn ngựa nhớ tri âm / Thân chiến mã đi kéo xe thổ mộ / Đường thiên lý không bao giờ tới nữa / Rơi vãi trong chiều những tiếng leng keng ).


Mạo phạm đại ca chép vào đây để cho đủ ...bộ.


Mơ thấy mình thành con ngựa



Ta mơ thấy mình thành con ngựa
Đứng bên này ngó bờ vực bên kia
Dưới thung lũng có người đang cắt cỏ
Cỏ thì xanh không biết tự bao giờ
*
Tự bao năm rồi đá vẫn chông chênh
Đá lởm chởm như một tên quỷ quyệt
Dưới bốn vó không nhìn ra móng sắt
Và trên đầu ngựa không dây cương
*
Ta không làm con ngựa của Đường Tăng
Một con ngựa lang thang khật khừ vô cảm
Không cần biết nơi nào sẽ đến
Ăn cỏ ven rừng uống nước ven sông!
*
Hoàng hôn thật buồn trên sông Ô Giang
Nghe lao xao tiếng mái chèo bi tráng
Những chàng trai ra đi từ Giang Đông
Chia sẻ cùng nhau khoảnh khắc não nùng
*
Đôi mắt ngựa đêm nay có gợn thoáng buồn
Chạnh một tấc lòng nhớ kẻ trên yên
Trong giờ khắc tối tăm của số phận
Cuộc đời chỉ còn những khói và sương
*
Lòng thì buồn ngựa nhớ tri âm
Thân chiến mã đi kéo xe thổ mộ
Đường thiên lý không bao giờ tới nữa
Rơi vãi trong chiều những tiếng leng keng
*
Đứng bên này ngó bờ vực bên kia
Đường thiên lý đã thành đường rất ngắn
Ánh trăng xa chỉ một mình đứng ngắm
Gió ầm ào nghe nặng chiếc yên không.


(Cao Thoại Châu, 21-2- 09)