Thứ Bảy, 17 tháng 4, 2010

Chat... giữa cha và con.

- Hôm nay ba má làm gì?
- Đi mừng một cái đám cưới ở gần Tiên Thủy. Đám cưới lu bù. Ba đang còn một cái thiệp cưới trên bàn đây!
- Ngày mai ba má có kế hoạch gì không?
- Chưa có kế hoạch gì cả!
- Mấy hôm nay trời mát lại chưa?
- Trời đang nóng quá cở!
- Có mưa chưa?
- Hồi sáng có mưa một chút rồi thôi. Chỉ là mưa trái mùa....
- hi hi
- Nước có mặn không?
- Nước hơi mặn nhưng còn tưới cây được.
- Vậy là đỡ rồi, cuối tháng 4 là mưa rồi.
- Tuấn lúc này khỏe không?
- Dạ. Tụi con khỏe re :D Tuấn sắp sửa đem xe leo núi chạy lung tung. Con sợ dang nắng đen da nên ở nhà :D ... Để chiều ra ngoài chơi!
- Sao Ba không thấy American scientific magazine gởi báo tới vậy? Chắc phải hỏi lại xem tại sao?
- Dạ, để tụi con hỏi lại cho, có lẽ có nhầm lẫn thật.
- Hoặc là Ba phải khiếu kiện bưu điện Bến Tre?
- Vì hôm trước tụi con đăng ký ở mục "Send a gift", sau đó lỡ check vào "send to me, too", thật ra tụi con không định đăng ký, vì tụi con đang đọc National Geographic, không có thời gian đọc thêm. Sau đó tụi con gửi mail cancel địa chỉ ở Germany, chừa lại địa chỉ VN thôi, tụi nó confirm rồi, thế mà không hiểu sao tụi con lại nhận được tạp chí. Để tụi con đăng ký lại.
- Thế thì ba hiểu rồi.
- Ba không cần ra bưu điện đâu, nó sẽ gửi đến tận nhà. Nhưng mà phải chờ thêm một chút, hic. Ba muốn mua sách báo gì trên Internet nói con mua cho nhé.
- Lần trước báo CAR'n DRIVER đến không đủ. Số được số mất nên ba hơi phiền!
- Thế à, thế thì con nghĩ do khâu chuyển phát ở VN rồi, hic, chứ ở Hàn tụi con có thiếu số nào đâu. Nhưng tạp chí Scientific America lần này thì do có nhầm lẫn lúc đăng ký...
- Kì này ba sẽ ghi lại các số báo nhận được để đối chiếu...
- Tụi con đọc số vừa rồi, có nhiều bài rất hay, như bài nghiên cứu về thần kinh, trước đây những căn bệnh thần kinh do không có định lượng nào về tổn hại của não nên người ta nghiên cứu, chữa trị đơn thuần về tâm thần học (psychical), nhưng với tiến bộ của kỹ thuật chụp hình não, người ta định lượng được những hỏng hóc trong não, hỏng hóc trong việc kết nối các bộ phận trong não với nhau do đó sẽ đưa đến những biện pháp chữa trị hữu hiệu hơn.
- Đồng ý... đấy là một tạp chí rất hay. Tuấn đạp xe đi chơi rồi hả?
- Dạ, hi hi. Tuấn y như con nít vậy đó, đâu có ở trong nhà được, trời đẹp là chạy nhong nhong thôi.
- Đàn ông nào cũng vậy không riêng gì Tuấn đâu? Ba cũng thế thôi... Nhưng sẽ có lúc chẳng còn muốn đi đâu nữa...
- hi hi
- Chắc đến lúc già như ba :P
- Cũng có thể lắm...
- Thế thì ba phải chứng tỏ mình chưa già chứ :P
- Chẳng việc gì phải chứng tỏ hay không chứng tỏ... cái gì đến là nó đến tự nhiên mà thôi! Sống an nhiên như cuộc sống nó phải như vậy mà thôi...
- :P Ba có sửa laptop chưa? Ba bán cái cũ mua cái mới đi thì tốt hơn
- Ba không rãnh để đi Saigon. Chắc phải gởi người ta đem đi sửa và nâng cấp luôn thể.
- Dạ, tốt hơn là bán rồi mua cái mới chứ laptop khó nâng cấp lắm
- Nó hỏng nghiêm trọng quá đâu có bán được.
- Thì bán rẻ. Ở chỗ bảo hành nó cũng mua lại đồ cũ mà, để nó sửa chửa rồi bán lại.
- Để xem...
- Chứ nó hư thì đâu có bán cho người nào được, vì nó đâu có chạy được đâu! Laptop rất khó nâng cấp, vì linh kiện nó sản xuất theo từng model hết.
- Thôi nói chuyện khác đi...
- Lắp cái khác vô hông vừa, hi hi. Ba chuyển sang đề tài gì đây?
- Chẳng biết đề tài gì nữa... nói linh tinh vậy thôi...
- :D Trường ba có gì mới không?
- Trường Ba dạo này chán phèo. Giống như một khúc gổ mục không làm được việc gì, vứt thì uổng!
- hi hi, Ba không chịu lạc quan thôi! Tỉnh 1 triệu dân (con mới search Google, tại vì phải kể cho tụi đồng nghiệp nghe ở quê như thế nào) thì phải cần giáo viên tin học chứ, vậy thì phải đào tạo ra chứ :P
- Ờ.... nền giáo dục của Việt Nam đang bị lâm vào ngõ cụt rồi. Nó không tìm ra được cho mình giải pháp khi bị căng kéo giữa hai mong muốn: Hiện đại hóa, đào tạo chất lượng cao cho một số ít với kinh phí nó không kham nỗi và đào tạo tràn lan với chất lượng tồi tệ, kinh phí thấp để giảm căng thẳng xã hội khi thanh niên không có việc làm... Cái trường của Ba bây giờ thực chất nó không phải là nơi đào tạo đáng tin cậy như lúc trước nữa... nó đang dần trở thành một thứ "trại tế bần" về giáo dục! Nó là một thứ điển hình về những vấn đề về giáo dục đại học và cao đẳng ở Việt Nam mà con có thể đọc trên các website..
- Hồi con học cấp 2 con chưa được học môn tin học, bây giờ đã đưa vào trường cấp 2 chưa?
- Cái đó thực hiện lâu rồi...
- Chương trình dành cho cấp 2 gồm những cái gì?
- Ba đang nói về đại học và cao đẳng của VN hiện nay, còn nói về THCS thì phải nói nhiều lắm, không thẻ đơn giản ghi vài dòng ra đây được....
- Ba muốn giải quyết vấn đề vĩ mô hơn thì phải nhảy lên chỗ cao hơn (giống như muốn cải tạo Đảng phải gia nhập Đảng vậy :p)
- Vậy dân đen chỉ biết nói chuyện đất đen thôi hả!? Giáo dục tiểu học và THCS của Việt Nam không có mấy vấn đề... vấn đề nằm ở giáo dục đại học và cao đẳng... từ lâu rồi nó đang bị biến tướng và dị dạng không chịu nỗi!
- Còn ba không muốn, không thích nhảy lên chỗ cao hơn thì ba chỉ cần làm tốt việc của ba thôi, là làm sao giáo viên cấp 2 đào tạo ra dạy tốt chương trình hiện tại.
.......
.......
- Hi hi, ba chán rồi :P
- Có lẽ suy nghĩ của con là đúng! Nhưng ba không nghĩ là Đảng và Nhà nước có thể cải tạo được nền giáo dục đại học và cao đẳng mà không phải thay đổi nhiều về quan điểm giáo dục. Quả thật gần đây Ba không mấy thích thú góp ý về các vấn đề giáo dục - kể cả góp ý trong các hội nghị - quá chán rồi với những kẻ có thẩm quyền ban phát các chính sách giáo dục mà không hiểu chút nào về giáo dục! Người ta đang biến giáo dục thành một cái chợ bát nháo! Mua bằng, mua học vị, dối trá tràn lan....
- Dạ, đạo đức trong xã hội không hiểu vì sao càng lúc càng xuống cấp. Ba cảm thấy đủ sức làm thì có thể ra ứng cử hội đồng nhân dân, giải quyết mấy vấn đề nhỏ nhỏ ở làng xã.
- Không phải chỗ của Ba! Ba đã làm nhiều rồi... cái gì ba thấy phải đóng góp cho xã hội thì ba đã làm trong những ngày tháng ba còn trẻ rồi, ngay khi ba còn là sinh viên rồi... đã đến lúc những người trẻ phải chịu trách nhiệm về xã hội của họ (như khi ba còn trẻ vậy). Đã đến lúc nên đứng xê ra một bên, đi chỗ khác chơi và nói "Nè, các người trẻ, các người cần phải gánh cái gánh này! Ta đã gánh đến đây và các người phải gánh tiếp!" :-)
- Hi hi. Vậy bây giờ ba có thể làm vườn, đọc sách, đi du lịch với má :D
- Ba đã sống đầy đủ như Paven Coorsaghin rồi, đã chịu đủ những thứ gian nan, đã đấu tranh cho đủ thứ cái rồi, không có gì phải ân hận nữa. Ba cho rằng mình đã làm tròn trách nhiệm với xã hội rồi... Đừng quá ôm đồm, hãy để cho những người trẻ chịu trách nhiệm trước lịch sử... :-)
- Dạ, hi hi. Bà Nội mấy hôm nay có khỏe không?
- Thì bà cũng như vậy mà thôi.
- Dạ, còn mấy cô thì sao?
- Cũng thế thôi.
- Hi hi. Tuần này má có đi đâu chơi không?
- Hể rãnh một chút là má chạy lên chùa rồi. Giờ này má đi nghe kinh rồi!
- Hi hi. Chắc là đi để gặp bạn bè thôi :P
- Thì vậy... khi về hưu rồi thì người ta có nhu cầu bạn bè, có nhu cầu thấy mình vẫn là một thành phần của xã hội, có nhu cầu không thấy mình là một chiếc xe tải cũ bị loại ra khỏi công trường!
- Hi hi, vì ba đầy lý tưởng đóng góp cho xã hội cho nên ba mới có cảm giác xe tải cũ bị loại :P, thường thì vấn đề mà một người quan tâm là làm việc nhiều rồi, đóng thuế đủ rồi, mệt rồi, không biết chừng nào mới được nghỉ ngơi, nhận lại lương hưu :P
- Công việc của con có ổn không? Hình như con đã đi sâu quá vào chuyên ngành của mình, hình như con không theo dõi nữa các thay đổi công nghệ khác có liên quan...
- Công việc thì rất tốt, có phần nhẹ nhàng hơn bên Hàn nên con làm kỹ hơn, tốt hơn. Với lại qui trình quản lý chất lượng của Đức tốt hơn, phải tốn nhiều thời gian hơn cho paper work nhưng an tâm hơn về chất lượng sản phẩm.
- Cái công nghệ solar energy nó phập phù ra sao ấy!? Hình như nhân loại nói vậy chớ cũng chưa bức xúc phải sử dụng công nghệ ấy...
- Công việc của con thì không hẳn liên quan lĩnh vực của công ty (power electronics / control system), hic.
- Cụ thể là con đang làm gì!?
- Vì con làm phần monitoring, nghĩa là thiết bị để theo dõi hệ thống chính, chứ bản thân cái hệ thống chính thì Tuấn làm chứ con không có làm. Thiết bị dùng để điều khiển và theo dõi hoạt động của hệ thống.
- Làm cái công nghệ đó hơi giống với làm công việc của nhà nông, phụ thuộc vào năng lượng mặt trời, phụ thuộc vào thời tiết mà nhân loại hồi nào cũng muốn thoát khỏi sự phụ thuộc đó!
- Nó không phải là lĩnh vực chuyên môn của công ty, nhưng bù lại tầm ứng dụng của nó lại rộng, tóm lại là con có thể thiết kế, viết chương trình cho một cái máy như điện thoại di động, PDA, car navigator, v.v.. Còn công nghệ solar inverter ứng dụng cũng không phải là hẹp... Thật ra nó chỉ là một trong số các thiết bị power electronics
- Ờ... đừng để kiến thức của mình bị kẹt vào một lĩnh vực quá hẹp...
- ... như tất cả các loại digital inverter/converter/ups... các inverter / converter / ups mà ba biết từ trước là các thiết bị analog. Bây giờ người ta dùng CPU (thường là dòng DSP) để thực hiện công việc chuyển đổi / nắn / filter / dòng / áp / pha dòng điện.
- Ba không còn theo dõi kịp các công nghệ đó nữa!
- Về nguyên tắc thì không có gì khó hiểu. Đầu tiên là lấy mẫu tín hiệu input.
- Hì hì... chắc đã đến lúc đi chỗ khác chơi rồi!
- Lấy mẫu là khoảng phần ngàn / phần trăm ngàn giây đo một cái, lấy đủ mẫu rồi thì coi như là biết được dạng tín hiệu. Đối với hệ thống của mình thì mình biết mong muốn tín hiệu output là gì.
- Thì ba cũng hiểu là phải xử lí tín hiệu số, nhưng về chi tiết... thì hết biết rồi!
- Mình sẽ tiên liệu hết các dạng tín hiệu input mà mình có thể xử lý được, rồi viết giải thuật để điều khiển các thiết bị điện tử trong hệ thống của mình để biến input ra output mong muốn.
- :-)
- Monitoring thì cũng rất nhiều vấn đề chứ không phải đơn giản, lập trình các chip VXL đương nhiên là phải biết, các thiết bị giao tiếp với con người (phím bấm, touch), các chuẩn giao tiếp, RS232, RS485, RS422, I2C, SPI, CAN, .. các thiết bị nhớ. Chương trình học đại học của mình không được tốt lắm, ít thực hành (có thể chính thầy cũng chưa lập trình thiết bị lần nào, hic), nên có thể học xong mà cũng không biết làm.
- .....
- Ủa, ba ăn cơm chiều chưa ta!?
- Không thể đòi hỏi chương trình ở đại học phải dạy đủ hết các kiến thức và kỹ năng. Vấn đề là làm sao cho sinh viên khi ra trường có thể - với kiến thức và kỹ năng nền tảng được học - có thể tự thân vận động để phù hợp với thế giới công nghệ thực. Ba stop đây. Ba sẽ đi tưới mấy cây kiểng của ba đây... :-)
- Dạ, chúc ba ăn cơm ngon :D bie bie :-h
- Mong các con sống vui vẻ, hạnh phúc... :d :x

Thứ Ba, 6 tháng 4, 2010

VỀ QUÊ

Tuần rồi về Sóc Trăng để làm hai việc: Việc thứ nhất là gả cô cháu gái, việc thứ hai là cúng thanh minh cho ông bà nội và tía mình. Mọi năm mình vẫn về Sóc Trăng (có khi chạy tuốt Cà Mau chơi luôn!) bằng cách cởi con ngựa sắt chạy tà tà chừng nào tới thì tới... 7 giờ sáng xuất phát từ Bến Tre - ghé quán võng ngả lưng ở Vĩnh Long và Bạc Liêu mỗi nơi chừng nửa tiếng - chừng bốn năm giờ chiều đã tới Cà Mau. Nhưng năm nay thấy "hơi yếu trong mình" nên quyết định đi và về bằng tuyến xe đò Bến Tre - Cà Mau. Hãi quá! Gần 10 năm nay mình không còn đi cái loại xe đò "hành" khách kinh khủng như thế. Nhiều năm rồi đã quen với xe khách Bến Tre-Saigon lịch sự, thơm phứt, mát lạnh, êm ru, rộng rãi nên mình bị sốc với cả hai chuyến xe đều nhồi nhét khách như cá mòi trong cái nóng ghê hồn tháng 4, hành khách thì cự lộn với chủ xe ầm ỉ, mình còn ngu ngơ bị con mẹ chủ xe "bán đứng" bằng cách "sang khách" ở bến xe Trà Mén nữa chớ! Thiệt là già mà còn dại!... Chưa kể phải ngồi đợi xe ở bến xe Cần Thơ là cái bến có mùi khai (!) nhất nước và chờ qua phà Cần Thơ là cái bến phà bẩn thỉu không chịu nỗi! Nếu ngày xưa bến phà Rạch Miểu (Mỹ Tho-Bến Tre) là bến phà cực kì sạch sẽ với những chiếc phà chạy cực nhanh thì phà Cần Thơ là một hình ảnh tương phản thảm hại!

***

Gả con nhỏ cháu về gần Phụng Hiệp, gần cầu Ba Rinh, gần cái chỗ hồi xưa tía chèo ghe bán nồi bán ơ đất, gần cái chỗ anh bán chiếu của Út Trà Ôn đứng mếu máo vì cô nhỏ đặt chiếu đi lấy chồng ở đâu mất tiêu bỏ lại đôi chiếu. Bởi vậy mình thương cái sông Mang Cá này quá chừng, và cũng thương cái cảnh "sang ngang" của con cháu gái của mình đây...