....
Bác hay thức khuya. Người già khó ngủ. Mình cũng hay thức với Bác, để nói
chuyện lan man đỡ buồn. Có một lần ông Bác hỏi:
- Cháu có biết điều ngạc nhiên nhất của cuộc sống là gì không?
Mình còn đang ngơ ngác, chưa biết ông Bác U90 của mình định càm ràm điều gì
đây, thì Bác rất từ tốn và nghiêm trang nói:
- Điều ngạc nhiên nhất là chẳng ai cho rằng mình sẽ chết cả, rằng cái chết chỉ đến với người khác thôi!
Kỳ chưa…!! Ai mà không biết, một ngày kia mình cũng sẽ “đi tong” như bao
nhiêu chúng sinh khác lúc nhúc trong cái cõi người ta bầy hầy này, sao Bác lại
bảo là chuyện ngạc nhiên!
- Không đâu! Người ta biết vậy nhưng ai cũng muốn tin là mình bất tử, và người ta luôn ứng xử như một con quỷ bất tử.- Chẳng hiểu Bác định nói ai vậy!?- Chẳng nói riêng ai hết! Ai cũng vậy hết! Không có trường hợp ngoại lệ!
Thiệt tình điều đó cũng nên như vậy. Chẳng ai thích hẹn hò nhau ở chỗ của
thượng đế cả. Phải khốn đốn khổ sở gì lắm người ta mới đành chào nhau kiểu như
Bye Bye Adieu…
- Vậy Bác cũng giống mọi người chớ?- Ừa… (Im lặng một hồi rất lâu đến nỗi tôi tưởng Bác đã ngủ rồi) … nhưng mà khác!- Sao ạ?- Đừng hại người khác, đừng tước đi sự sống của kẻ khác! Nói cho đúng là đừng giết chóc chúng sinh…
Xem ra ông Bác của tôi đang bắt đầu chuỗi tư duy có tính tôn giáo rồi đây!
Chắc ngày mai Bác sai tôi nấu cơm chay thôi. Nhưng Bác tôi chưa ăn chay bao
giờ. Sáng mai mà thiếu tô hủ tíu xương là Bác kêu xót ruột cho mà xem.
- Thì cả đời đã thấy Bác có làm gì hại ai đâu nào?- Phải, Bác đã sống như vậy. Không làm gì có ích cho người khác thì cũng đừng làm gì phiền hà người khác!- Vậy Bác có ghét mấy thằng đã nện Bác tơi tả như tấm giẻ rách hồi Bác ở tù Phú Lợi không?- Ờ… không, không giận, cũng không ghét! Chỉ thấy tội nghiệp thôi!- Sao vậy? Tụi nó “oánh” Bác không đau à? Bác biết gồng à?- Đâu có. Tụi đó chết hết rồi. Hỏi lại mấy thằng đó chết hết rồi. Giận làm gì mấy cái bóng ma. Cháu thấy không… cái tụi đó tụi nó tưởng nó sống lâu hơn Bác. Tội nghiệp, tụi nó đánh Bác “xẹp lếch” tại tụi nó tưởng nó sẽ sống hoài. Con người ta âm mưu tàn hại sự sống khác tại vì tưởng rằng như thế sẽ giúp mình bất tử. Tội nghiệp quá! Con người ta thèm khát sự bất tử…- Bác có thèm khát bất tử không hả Bác?- (Im lặng rất lâu, lần này thì tôi tưởng tôi đã thiu thiu ngủ) Sống lâu quá cũng mệt cháu à… Đến lúc mà mình cảm thấy tay chân yếu đuối, trí tuệ không còn minh mẫn nữa… À mà cháu còn thức không?- Thì sao ạ?- Không có cái gì bền vững cả, trừ sự vô thường!- ...
Tốt hơn hết là tôi nên để ông Bác của mình thiu thiu ngủ. Tôi cũng chỉ nhớ câu
chuyện đã lâu đó - hồi còn ở chung với Bác - tới cái chỗ đó thôi.
Tôi cũng đi ngủ đây. Ờ! Giả sử nếu sáng mai tôi còn sống… tôi có lẽ sẽ lại
được nghe đôi chim gì đó ngộ lắm, tụi nó mấy hôm nay vẫn rù-rù-thủ-thỉ rất âu yếm
trong tán cây me, phía ngoài cửa sổ, ngay cạnh buồng ngủ của mình.