Mấy hôm nay dọn vườn, đốn bớt 5
cây dừa lão và mấy cây hoa bằng lăng. Buổi chiều đang dọn dẹp cây lá ngổn ngang
bỗng chiếc xe cút-kít bị xẹp bánh. Không có chiếc xe cút-kít và cái ba-lăng thì thân già đơn độc vô phương xoay trở với mấy khúc cây to đùng, nặng cả tạ. Tháo
cái bánh xe chạy xuống chợ Cầu Bà Mụ kiếm chỗ vá ruột. Trong khi rãnh rỗi chờ
thợ vá lại lỗ thủng thì ngồi hóng chuyện ngoài chợ cho đở sốt ruột.
Là một cái tiệm sửa xe rất bầy
hầy, trong tiệm có 4 người, có vẻ đều là anh chị em ruột: Một cô gái chừng đôi
mươi xanh xao giống như thiếu ăn, một chú nhỏ ốm nhom đang ngồi chồm hổm loay
hoay tháo lắp một chiếc xe gắn máy cũ xì gỉ sét và dơ không thể tả, một chú nhỏ
khác đang vá ép cái ruột xe và một chị đâu chừng ngoài ba mươi có vẻ đẹp của
một đóa hoa lan héo. Mấy chị em đang cãi nhau kịch liệt bằng thứ ngôn ngữ… rất
bình dân! Tôi chẳng biết tên người nào nên gọi họ là cô em, cô chị và chú em,
chú anh vậy.
Cô em có vẻ là em út, dáng điệu
mệt nhọc yên lặng suốt cuộc cãi vả. Cô chị ngồi ẹo trên cái ghế đá, cầm trên
tay xấp vé số, nét mặt thất sắc.
Chú em càu nhàu:
-
Chị còn mấy tờ?
Cô chị đáp:
-
Hăm lăm tờ.
Chú em nói sẵng:
-
Bà còn ngồi đó đi… Giờ này sổ số gần xong rồi! Cho bà
chết luôn! Mẹ kiếp… chiều nay ăn cơm với muối.
Tôi thấy gương mặt cô chị càng
thất sắc hơn và lại càng co rúm lại trên chiếc ghế đá. Chú anh quạo quọ:
-
Bà bán lại cho tôi 4 tờ đi.
-
Mầy trả tao mấy ngàn?
-
Hai chục ngàn.
-
Vậy tao lấy gì ăn!
-
Thì tui là em ruột của bà, tôi mới lấy dùm bà mấy cái vé
đó, gần hết giờ sổ số rồi kìa. Bà không chịu hả. Tui kệ bà… cho bà ăn cơm với
chao luôn.
-
Đây nè. Đồ quỷ phá chùa…
-
Hi hi… vậy bà ăn chao với dưa leo được rồi.
Họ im lặng một hồi. Cô chị nói:
-
Bây tính giùm tao coi hồi sáng tao lấy 150 tờ. Giờ còn
25 tờ vậy là bán được bao nhiêu tiền! Có lời không!?
Chú em phát quạu:
-
Tui nói cho bà biết. Bà không biết chữ, không biết
tính, có ngày bà mạt kiếp luôn!
-
Thôi tính dùm tao đi mà!
Chị em họ ngồi tính nhẩm tới nhẩm
lui rồi ngồi đếm cuộn tiền cô chị xổ ra. Tôi cũng không để ý xem họ tính như
thế nào nữa vì lẽ chú anh đã quăng cái vỏ xe của tôi qua một bên để tham gia
cuộc tính toán. Tôi hơi bực mình vì trời sụp tối nhanh mà đống cây lá của tôi
phải để qua ngày mai thì rất phiền! Chú anh gạt bà chị và chú em ra để đếm tiền, xong thừ người hỏi:
-
Đâu đủ tiền! Bà bán được bây nhiêu tờ? Sao có bây nhiêu
tiền?
Chú em giơ nắm tay lên chỏ miệng vô:
-
Rồi… bà bị người ta gạt nữa rồi! Cái đầu bà có bây lớn
nè. Đồ ngu.
-
Ờ… tao quên. Hồi sáng tao có đổi vé trúng cho người ta.
Hết ba trăm năm chục ngàn, mà người ta biểu đừng đưa tờ vé số cho ai, đừng nói
với ai.
-
Trời ơi… rồi bà có đọ lại vé số không đó!?
-
Không. Người ta nói đưa tiền cho người ta vậy là đủ
rồi!
Chú nhỏ lại giơ nắm tay lên:
-
Trời ơi ngu ơi là ngu… tui nói cái đầu bà có bây lớn
nè!
Chú nhỏ khuỳnh hai cánh tay ra như cái thúng:
-
Còn cái đầu người ta bây lớn nè. Bà bị người ta gạt
rồi.
Chú lại nhại nhại một điệu nhạc:
-
Chiều nay ăn cơm với muối vì con má quá ngu… tèng teng!
Cô chị buồn xo chống chế:
-
Người này không phải vậy đâu. Người này tao biết mà,
quen mà. Người ta đàng hoàng mà. Người ta bỏ áo vô quần mà!!!
-
Ai mà đàng hoàng. Đàng hoàng ăn giựt của bà thì có.
Cô chị mân mê cái túi áo, lận lận
cái túi hồi lâu. Mấy đứa em im lặng và chú anh đá cái vỏ xe của tôi văng vô cái
thau nước dơ hầy. Thiệt hết biết! Nhưng tôi không muốn nhào vô chuyện của chị
em họ làm gì.
-
Đàng hoàng! Đàng hoàng cái gì… bà đưa tui cái vé số đó
tui dò coi! Má ơi là má!
Gương mặt cô chị hình như tái
hơn, thất vọng, môi mím lại, đưa tờ vé số xếp kỹ trong túi cho chú anh. Chú anh
móc cái điện thoại di động mốc meo bẩn thỉu bấm bấm hồi lâu rồi ré lên:
-
Cái này đâu phải giải bốn trăm ngàn. Tờ này trúng giải một
triệu mà.
Gương mặt cô chị giãn ra:
-
Thì tao nói người ta đàng hoàng mà!
May mà “người ta đàng hoàng” chớ không thì cái bánh xe của
tôi bị thêm một cú đá nữa chớ chẳng chơi…