skip to main |
skip to sidebar
Có thằng cháu ngoại mới 23 tháng mà nó nói đủ thứ. Sáng nó thức dậy ngồi yên bên ông ngoại, chờ ông dậy để nhoẻn một nụ cười gạ gẫm: Ông ngoại bồng An Nhiên đi chơi đi. Buổi trưa thì nó đòi xích đu tiên, ông nói cái chân của ông đau quá thì nó nói: Ông ngoại già quá, không xích đu được. Bà ngoại phải trốn nó để ra sau làm bếp là nó hớt hơ hớt hải chạy kiếm ông ngoại mét: Bà ngoại đâu mất tiêu rồi! Chiều sập tối nó chạy ra sân nói: Ông ngoại, ông trời đi ngủ rồi, đừng làm nữa, vô đi. Buổi tối bảo nó đi ngủ thì nó kêu lên: Ông ngoại ơi, ông ngoại vô ngủ dùm con. Rồi thì ông ngoại ơi kể chuyện đi và ông ngoại ơi ầu ơ đi! Có khi ông mệt quá thiếp ngủ trước cả cháu thì nó lay dậy: ông ngoại kể chuyện con cóc (kiện ông trời) đi. Ông buồn ngủ quá nên kể rời rạc đầu cua tai nheo, vậy là nó kêu lên: Ủa... con cóc mà (E hèm... ông ngoại nói lộn là con ếch!)! Đang bồng nó có lần nó làm ông ngoại giật mình khi hỏi: Ai đứng trong phòng vậy!? Nhưng nhà chỉ có hai ông cháu, thế thì ai đang đứng trong phòng chứ!? Bồng nó vào phòng xem thì nó chỉ cái hình người trên tờ tạp chí hỏi lại: Ai đứng đây vậy!? À ra là vậy. Ôi trời, nó khiến ông ngoại mệt xỉu...
Nhưng bây giờ thì nó đi theo ba má nó ở xa rồi... Cái nhà trở nên quạnh hiu. Đặt mấy cái hình của nó lên bàn ăn, ông ngoại dọn cơm ra, ngồi ăn một mình. Chỉ có tiếng gió chướng thổi qua khung cửa... Ờ... nếu có nó thì nó sẽ che lỗ tai lại rồi nói: Xào xạc ... gió xào xạc... xào xạc. Ông ngoại... xào xạc.