Thứ Ba, 21 tháng 6, 2016

DU LỊCH BỤI BẰNG HÌNH




Ở xứ này mỗi năm có một ngày dành riêng cho xe đạp! Theo qui định là ngày chủ nhật trung tuần tháng 6. Ngày đó người ta cấm hoàn toàn xe hơi và xe máy trên một số tuyến đường - cụ thể ở đây là đường B27 (giống như tỉnh lộ 60 ở Bến Tre vậy) - để dành toàn bộ mặt đường cho người đi bộ và các phương tiện khác. Tại các giao lộ với các tuyến đường không bị cấm thì Polizei (cảnh sát) trực rất nghiêm để bảo đảm quyền lợi cho người dân hưởng một ngày thong thả ngao du ngắm cảnh hai bên đường mà không có tiếng động cơ ồn ào và không khí thì cực kì trong lành...

Chuẩn bị chiếc xe đạp cho tốt rồi đi... ngao du sơn thủy!



Những ngày này đồng lúa đang độ mẩy

Thấy ruộng lúa này bắt ham.

Đây là một ruộng dâu.
Cơn mưa lớn tuần trước làm hỏng hết rồi!

Chòm hoa cúc dại rất dễ thương ở bờ ruộng.

Không hiểu sao người ta
không hái dâu để trái chín rụng hết trơn!

Đường quẹo vô một nông trại. 
Được ông chủ trại hào hứng chụp giùm một tấm hình.

Dọc bờ ruộng bên đường
mọc chen đầy thứ bông màu bích ngọc này.

Vạt hoa dại bên lề đường này làm tôi say đắm.

Bên kia đường lại một vạt hoa dại đắm lòng khác.

Cháu ngoại muốn dừng lại trên cầu xem một con suối.
Không được đâu cháu ơi.
Suối ở sâu dưới kia. Ghê lắm!

Ngừng lại nghỉ mệt chút.
- ở dưới kia - phía đường sắt
hàng hàng xe mới sản xuất của hãng AUDI 
đang chờ chở đi giao hàng, nhiều chiếc còn nguyên trong bọc. 

Mặc kệ AUDI, hình như dân phượt
chỉ chú ý đến trạm dừng chân này.
Ở đây cung cấp nước khoáng, chuối và táo miễn phí.
Dịch vụ này là của hãng bảo hiểm sức khỏe AOK lo.
"Ăn thoải mái đi. Kinh phí này lấy từ tiền của tui đóng mà!"
Hình như ai cũng nghĩ như thế!

Ở một ngả ba mũi tàu:
Vạt hoa poppy và hoa cúc này đẹp mê hồn.

Trên đồi xa là mấy ngọn tháp của làng Bad Wimpfel.

Căn nhà này lãng mạn
và thần tiên như trong cổ tích!
Nó có một mảnh vườn bé con đầy những hoa hồng!

Trên mặt đường càng lúc càng đông.
Xem cô bé này đạp xe khí thế không chứ!

Đủ thứ kiểu xe không động cơ.
Giờ này chắc mấy con ngựa còn ngủ!
Chờ hoài chưa thấy ai cỡi ngựa đi chơi hết!


Lão ngoan đồng này trượt patin điệu nghệ luôn!

Bên kia đường, bên kia sông lầu xây trong không...
Không biết nên gọi đó là lâu đài hay pháo đài!

Lại một vạt hoa khác! 
Đang giữa mùa hè mà!




Ở chỗ này, sau khi đạp xe gần 20 km, 
vừa lên một đoạn dốc gần 1 km
thì bắp đùi mình bị vọp bẻ.
Suýt té xe ở ngay chỗ vạt hoa bên đường này!
Em đẹp bé bỏng kia, em định níu chân tôi sao?

Ghé quán này nghỉ ngơi và ăn trưa...
rồi sẽ quay về.

Ha ha... lại là một quán cây chổi (Besen)!
Quán Pavillon.

Quán này có một anh đầu bếp người Việt.
Anh chàng này làm rể ở đây.
Đặc sản của quán là thịt heo rừng và
rượu vang của riêng nông trại.

Đường về.
Đi đường dành riêng cho xe đạp phía bên kia sông Neckar
để đở phải lên dốc xuống dốc.
Hoa anh túc đấy!

Có cả một vạt hoa anh túc mọc dại !
Đệ tử nàng phù dung mà gặp thứ này thì...
lộn đầu xuống đất tức khắc!

Sông núi hữu tình!


Những khóm hoa mọc trên tường đá thấy mà thương!


Bà ngoại U70 này đạp xe khỏe thật.
Chạy từ sáng tới chiều,
trên 40 km mà chưa thấy "nhằm nhò" gì!


Cây bồ đào đang độ trái chín đây!
Nhớ câu: Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi...
Nó đó!

Gần về tới nhà rồi!
Tới khóm hồng dại rồi!
Xóm nhà mới ở Amorbach.
Đằng sau mấy cây peuplier đó!
Vê tới nhà! Ouf... oải!


*********

Thứ Năm, 16 tháng 6, 2016

BA GIẤC MƠ.





Giấc mơ 1.


Skyraider
Hồi còn nhỏ tí tôi ở Đầm Dơi, Cà Mau. Một nơi xa hút chỉ có thể đến bằng xuồng chứ không có đường bộ. Lâu lắm mới có một chiếc máy bay bay ngang. Lúc nào có tiếng máy bay là thằng nhỏ lại chạy ra sân, nép bên gốc sộp già, ngước mặt lên trời ngó nghiêng cái con chim sắt - hơi lấp lánh - chao liệng với một thứ âm thanh vang rền kỳ lạ. Lúc đó thế nào cũng bị người lớn chạy ra lôi vào nhà la mắng: Coi chừng nó bắn bây giờ! Và nó bắn thiệt. Ngồi núp trong nhà, ngỡ ngàng nhìn những gương mặt lo lắng sợ hãi của người lớn, nghe tiếng chiếc máy bay vòng đi vòng lại, chúi đầu xuống xổ những tràng đạn và tiếng bom nổ đâu đó gần lắm. Bà con hàng xóm gọi nó là máy bay cồng cộc. Chẳng biết tại sao nó có cái biệt danh đó! Tôi thấy nó chẳng có gì giống với con chim cồng cộc! Nó đẹp hơn nhiều với hai cái cánh trắng bạc và ... Sau này lớn lên tôi mới biết đó là một chiếc A-1E Skyraider. Thế đó, cảm xúc của tôi rơi vào thế tâm-thần-phân-liệt! Tôi vừa lo lắng ghét bỏ chiếc máy bay mỗi khi nghe thấy nó xuất hiện trong bầu trời, đồng thời say mê cái thứ khí cụ tinh xảo của một thế giới lạ lùng có thể bay liệng như chim đó.


H-21 Piasecki

Tôi nuôi cái ước ao một ngày kia tự mình có thể làm ra những chiếc máy bay và ngồi vào buồng lái của nó để chao liệng trên những tầng mây. Tuổi thơ của tôi tràn đầy những chiếc máy bay bằng đất sét và bằng gỗ xếp đầy trong góc nhà, có cả những chiếc máy bay chạy được bằng cách gắn lên đôi cánh của nó hai con bù rầy, chong chóng quay bằng dây thun và có bánh xe làm bằng nút khoén chai xá xị. Còn trong hộc bàn thì đầy ứ những tờ giấy vẽ khi thì nguyệch ngoạc khi thì tỉ mỉ đủ kiểu máy bay và phi thuyền. Cứ vài hôm là tôi lại ra ruộng vác về một cục đất sét to đùng ... để nắn máy bay! Và tôi bị ba tôi đánh đòn hoài về cái tội trây đầy bùn đất trong nhà! Lớn lên một chút, khi ba mẹ tôi đã dời về thị xã Quản Long thì tôi lại thường cuốc bộ lê la ra tận phi trường Cà Mau xem chiếc Douglas DC-3 của Air VietNam, hoặc tới đường đáp của máy bay quân sự kế bên Tòa Hành Chính để ngắm nghía không biết chán những chiếc trực thăng sâu rọm Piasecki H-21, trực thăng CH-34 Choctawn, máy bay vận tải DHC-4 Caribou sơn đen thui, cất cánh hoặc đáp xuống ầm ĩ ở đó. Thậm chí tôi còn lân la vào cả Tòa Hành Chính để dùng tay quay cái chong chóng của một chiếc L-19 nhẹ tưng thường đậu trong sân. Chẳng thấy ai rầy la mắng mỏ gì thằng nhỏ mới chín mười tuổi tò mò và nghịch ngợm đó hết!

Cào cào Choctown chuẩn bị "câu" một chiếc L-19 hư
đã được tháo bỏ chong chóng và hai cánh.
Douglas DC-3. Air VietNam
Và nếu thuở nhỏ tôi say sưa học toán - đặc biệt là hình học không gian - và vật lý học là tại vì tôi ước ao một ngày kia kiến thức những môn học đó giúp tôi có thể thiết kế và chế tạo được máy bay. Tội nghiệp cho tôi quá chừng! Mặc dù tôi tốt nghiệp tú tài không dở, nhưng cái bằng tú tài đó ghi dấu ấn một sự thất vọng lớn đầu tiên trong đời tôi. Đến lúc đó tôi mới biết rằng chẳng có một cái trường học nào của đất nước mình có thể dẫn dắt tôi đến với công nghiệp hàng không. Còn tìm một học bổng du học à! Chuyện đó hoang tưởng! Thật là thất vọng! Dĩ nhiên cũng còn một "đường binh" nữa cho phép tôi đến với những cánh chim ao ước của mình. Đó là đăng lính không quân. Sức khỏe của tôi có lẽ không đến nỗi tệ để người ta từ chối tuyển mộ tôi. Nhưng như nói rồi, tôi vừa yêu vừa căm ghét những con chim sắt, nhất là cái thứ trực thăng từng bắn cháy nhà tôi, hay con AC-130 Gunship đã nhiều lần dí tôi nằm ẹp trong hầm trú ẩn nhiều tiếng đồng hồ bằng tiếng kêu như bò rống dễ sợ và dễ ghét của nó. Tôi chẳng muốn ngồi lên những con chim chết chóc đó chút nào. Thế là giấc mơ của tôi lụi tàn, và bằng những quanh co rắc rối ngẫu nhiên nào đó của cuộc đời, tôi lại trở thành một anh giáo làng dạy toán, đôi lúc dạy vẽ kỹ thuật, và sau rốt làm một anh kỹ sư máy tính làng nhàng dạy vài thứ lăng nhăng và nhàm chán về hệ thống thông tin! Tôi cũng viết được vài đề tài nghiên cứu khoa học rất có giá trị đối với lũ mối trong thư viện, đề xuất một số giải pháp quản lý có tính cách mạng - trong một hệ thống mà sức ì của nó còn lớn hơn con rùa bị lật ngữa - có nguy cơ làm cái mạng của tôi bị cách trước tiên! Thôi, thời thế thế, thế thời phải thế!



Giấc mơ 2


Đi xem Berlin Air Show để coi thiên hạ bay lượn và chào bán những giấc mơ đẹp đẽ lẫn những cơn ác mộng ra làm sao. 

Sân bay Schönefeld! Đây là một sân bay dân sự nhưng triển lãm thì tổ chức ở một phi đạo, đường lăn và bãi đậu riêng. Phần này của sân bay thì giống một căn cứ không quân với phi đạo dành riêng dài 4 km, và một bãi đậu máy bay dài gần 1 km để có thể đáp được những máy bay kích thước khủng nhất.

Nào, bắt đầu một ngày cuốc bộ và phơi nắng quyết liệt vì những giấc mơ và những ước mơ!

Người ta đã giới thiệu cuộc triển lãm
hàng không - không gian Berlin từ rất lâu.
(Triển lãm này diễn ra một lần mỗi hai năm)
Dắt cháu đi xem triển lãm.
Biết nó có mê máy bay như ông ngoại không?
Từ chỗ gởi xe này còn phải đi một tuyến xe buýt
xa mấy cây số mới tới chỗ mua vé vào xem.
Xe buýt đưa đi đưa về đều miễn phí
(Thiệt ra là bị tính trong tiền gởi xe và mua vé rồi!) 
Các máy bay được bố trí dọc theo đường lăn và bãi đậu
Một phía dành cho các máy bay nhỏ,
phía kia dành cho những tên khổng tượng.

Antonov An-178 của Ukraine.





Anh chàng này đang thuyết minh
cho chiếc máy lượn tự chế của ảnh.
Nó cực kỳ đơn giản, bằng gỗ và vải,
thậm chí tôi nghĩ nó còn đơn giản
hơn cả một chiếc xe đạp điện



Và người ta cũng rao bán 
những cơn ác mộng: 
Hệ thống tên lửa và hệ thống ra đa



Sau màn trình diễn của một đám Apache của Mỹ, 
có vẻ đây là MI-24 của Nga cũng diệu võ giương oai.
Chiếc này nghe giới thiệu là đang tham chiến ở Afganitxtan, 
lại quay về đây biểu diễn cho bà con coi chơi!
Airbus A-350 đang ở bãi đậu.

Chiếc Airbus A-350 khổng lồ đang bay biểu diễn.
Phải "nghề" lắm mới chụp được mấy tấm hình này
vì nó cũng nhanh nhẹn không kém gì các chiến đấu cơ.
Airbus A-350 vừa đáp xuống phi đạo.
Để chụp được hình này mình phải zoom ống kính hết cở! 
Coi bộ giống con cá lóc bông phải không?

Chiếc Airbus A-400 này là máy bay vận tải 
đang muốn so kè - trên thị trường - với C5 Galaxy của Mỹ 
Đủ thứ máy bay tiêm kích: 
Eurofighter, MIG 29, Panavia Tornado ... 
nhưng lại thiếu chiếc SU-34. Tiếc thật

Khu vực triển lãm trực thăng quân sự.
Có cả một chiếc UH-1D và một chiếc cá nóc mít 
từng dùng ở chiến trường Việt Nam
Bị tụi này bắn nhiều lần  nên 
tôi bị ác cảm với những chiếc trực thăng quân sự, 
vì vậy cũng không muốn ngắm nghía tụi nó lâu lắc làm chi.

Xem ra thằng cháu của tui
hết quan tâm tới chuyện bay lượn gì rồi !
Trừ khách VIP, ở đây bạn được quyền cuốc bộ và phơi nắng. 
Cũng có chỗ cho bạn ăn uống và vệ sinh.
Nếu mệt quá thì bạn cứ tự nhiên ra bãi cỏ ngồi nghỉ, 
nằm lăn ra đó ngủ cũng được, chẳng ai phiền hà gì đâu.

Máy bay ném bom chiến lược B-1B
Một chiếc UAV (máy bay không người lái) MQ-9 Reaper.


Đây mới là chiếc máy bay được
ngưỡng mộ nhất: Messerschmitt Me 262
Là chiếc chiến đấu cơ 
bay bằng động cơ phản lực đầu tiên của thế giới,
do Đức chế tạo trong Đệ nhị thế chiến. 
Ngồi trong buồng lái 
là một lão phi công đầu tóc bạc phơ
Mặc dù có tuổi thọ hơn 70 tuổi rồi, 
chiếc Messerschmitt Me 262 này vẫn còn bay khí thế luôn! 
Kinh ngạc và đáng phục chưa!





Chiếc phản lực này nhỏ tí. Dài chừng 3 mét!
Không biết có ai đăng kí mua chưa ?
Chiếc MD-3 Rider siêu nhẹ này của Anh có hai chỗ ngồi.
Coi rất đẹp. Giá rao bán trên catalogue 
chỉ có 80 ngàn Euro chưa kể thuế VAT.
Lần này về nhà thế nào tôi cũng mua vé số cặp 10.
Trúng số tậu một chiếc vi vu cho đã đời!
Có vẻ như mệt mỏi vì lắm câu hỏi của người tham quan
mà anh chàng đại diện cho hãng coi bộ đứng uể oải!

Trong thế chiến II, 
chiếc thủy phi cơ Catalina này 
từng là ác mộng của tàu ngầm.
Không biết bà ngoại có định mua chiếc này không?




Hình dáng và cách bố trí động cơ rất lạ của chiếc Dornier !
Chiếc thủy phi cơ tự đóng này trông rất tuyệt. 
Nó hoàn toàn giống chiếc xuồng có gắn thêm bộ cánh.
Dĩ nhiên là nó bay được nên mới có quyền xuất hiện ở đây.
Hình như chủ của nó chỉ phải mua 
cái máy của hảng ROTAX mà thôi,
các cái còn lại đều tự làm.
Chiếc Lisunov Li-2 này y chang DC-3,
do Liên xô đóng theo nhượng quyền của hảng Douglas.
Đi đâu cũng thấy quảng cáo con bò cụng vậy!
Xem ra thằng cháu của tui lại khoái chiếc Trescal này.
Trescal trên đường lăn ra phi đạo, chuẩn bị bay biểu diễn.
Đây là khu vực triển lãm các thành tựu về không gian,
và giới thiệu tiếp thị các sản phẩm của các công ty 
công nghệ không gian vũ trụ.


Chinh phục không gian vũ trụ là giấc mơ của loài người.
Nhiều thứ đã thành hiện thực.
Nhiều thứ vẫn còn là ước mơ.
Đến đây để xem những ước mơ và để nuôi những ước mơ.


Giấc mơ 3.

Đi hết một ngày. Xem đủ thứ máy bay và vệ tinh, tên lửa. Xem những giấc mơ, và những ước mơ của loài người đã tựu thành.
- Tôi ơi! Có vui không?
- Tôi buồn...
- Tôi buồn cho tôi chăng?
- Không phải! Đã qua cái tuổi gọi là "tri thiên mệnh" lâu rồi. Biết mình đã làm được gì và biết mình không làm được gì. Chẳng buồn chi mình nữa!
...
Lâu rồi tôi có nghe, có đọc rằng ai đó ở xứ ta có mày mò đóng chiếc máy bay, hay làm chiếc tàu ngầm, hoặc đơn giản hơn nữa là làm chiếc xe hơi của mình, chế tạo cái smartphone của mình, xây dựng cái thương hiệu của mình. Có nhiều thứ để nói về họ. Nhiều thứ lắm. Nói không hết.

Duy chỉ có điều tôi cảm nhận được: Họ là những người dũng cảm nhưng cô độc lắm. Cái xã hội của chúng ta là cái xã hội không biết nuôi dưỡng những ước mơ, không nâng niu những phôi thai chập chững, không tử tế với những con thiên nga đen khi nó còn bé lẫn khi nó có cơ hội lớn khôn. Vì vậy họ - những con người đó - cố gắng trong tuyệt vọng. Và rồi có khi họ sẽ như tôi vậy, đến đây xem những thành tựu của người khác bằng hai bàn tay trắng đầy xấu hổ.

Tôi có một ước mơ. Giấc mơ thứ ba. Tôi mơ thế hệ tương lai - em út con cháu của mình - họ, có cơ hội để thực hiện được những ước vọng của mình!


********