Thượng dẫn.
Mùa dịch tràn lan. Tự tâm u buồn mà làm thơ chẳng ra hồn. May (!) gặp được lời thơ này của NGUYỄN DUY, là người thơ thứ thiệt.
Bà con bốn phương, cô hồn mấy cõi, nhẫn nha soi đọc, để chút lòng sẻ chia, quá độ biển trầm luân, đương thế ngộ chơn nghĩa.
Kính trình!
Thơ Thời Sự của Nguyễn Duy
Các bạn thân quí ơi,
Bài thơ thời sự này tôi làm trong 1 tháng giãn cách, rằm tháng Sáu - rằm tháng Bảy ta (22.8.21), chỉnh sửa đến giờ (rạng sáng 27) thì dừng vì mỏi quá. Vẫn cố tình theo lối "tân cổ điển" hơi bị tốn thì giờ và tốn sức. Bài dài hơn, rút đi rút lại còn 60 giòng cả lòng thòng lẫn ngắn củn. Già mất rồi, mắt mờ, tay chậm, óc chai, gắng hết mình mà chỉ được thế thôi.
Tôi không chơi Phây, xin khoe với quí vị qua meo và xin nhờ, nếu thuận tình, thì treo giùm lên trang nhà, thêm nhiều người chia sẻ. Tôi không gửi báo vì chắc rằng chẳng báo nào đăng.
Xin gửi moi người lời cảm ơn và chúc bình an.
Thân quí.
Nguyễn Duy.
THỜI MẮC DỊCH
Tháng Bảy ngày rằm xá tội vong nhân
(ca dao)
1.
Thời Mắc Dịch phải chăng Thời Siêu Thực
âm dương lập lờ ảo ảo hư hư
không có giấc mơ
chỉ toàn ác mộng
mập mờ như ngủ như thức
người và ma lẫn lộn tù mù
ta thu bóng ngồi uống trà với gió
chén rượu suông cụng với chính hồn mình.
2.
Nghe rầm trời tiếng dân đen kêu than
đứt ruột.
tiếng thở dồn người chống dịch xả thân
thắt ruột.
tiếng chim lồng trơn lưỡi véo von
sốt ruột.
tiếng mặt lì lảm nhảm ti-vi
lộn ruột.
3.
Gói hàng mã mùa này gửi cho người âm
thêm hộp khẩu trang bộ áo choàng y tế
mâm cúng cô hồn ngoài ngõ còn nguyên
cô hồn năm nay không được phép lang thang lêu lổng
hồn vía quay quay cuồng cuồng
đột quị con đường chen chúc sống
chen chúc chợ đời chen chúc hồi hương
chen chúc tiêm phòng chen chúc nhà thương
chen chúc thở
chen chúc lò thiêu xác.
4.
Có cái chết trống không như chết lậu
không trống không kèn không đèn không nhang
mùi tử khí ám ươn nhà ổ chuột
đau kiếp người sống chui chết chui.
ta thành kính vấn an linh hồn lạc
chỉ về Trời mới thật có tự do
tự do nhẹ như gió
tự do bềnh bồng như mây
tự do trong như giọt mưa trong
tự do nặng trĩu như lòng.
5.
Ta lăn lê gần hết đời người
nỗi buồn khổ nuốt tươi niềm vui sướng
ta thèm khát vô tư như cỏ
mong thảnh thơi chấm mút phút nhẹ lòng
ta đã liều mình lao vào đạn bom
trẻ liều chết nay về già liều sống.
6.
Gió sục sạo khắp trần gian dài rộng
biết chăng con người sống để làm gì?
giết chóc triền miên suốt nhiều nghìn năm
tích tụ máu có thể làm thuỷ điện?
Bức tử nước bức tử rừng bức tử bầu khí quyển
bức tử trời xanh hay bức tử chính mình?
Dịch bệnh bung toang không hề hư vô
là kiếp nạn hay đòn trừng phạt?
lời sấm truyền ngày tận thế tự thân
hay điềm báo Trời thay nhân loại khác?
con người hiền lương con người nhân đức
gian ác vừa thôi kẻo hết đất làm người!
7.
Thời mắc dịch ngồi uống trà với gió
lời ruột gan ta tự vấn hồn mình...
Sài Gòn, rằm tháng Bảy năm Tân Sửu - 22.8 2021
N.D.