Mỗi năm đến ngày 20/11 là cảm giác lẫn lộn: Có niềm vui học trò cũ, trong đó có những học trò cũng đã già, nhưng vẫn nhớ mời thầy cô về chốn cũ dự một cuộc họp ngắn để nhắc lại ngày cũ và để tri ân. Nói mời thầy cô về chốn cũ mà không nói về Trường cấp 3 Thạnh Phú là bởi cái trường cũ theo năm tháng đã không còn dấu tích gì, quá chăng là còn trong tâm trí. Cũng có nỗi bùi ngùi vì mỗi năm cuộc họp cứ thưa vắng dần, thầy cô cũng vắng và học trò già cũng vắng thêm! Biết làm sao! Gió vô thường thổi không ngừng nghỉ mà! Và cũng có nỗi ngơ ngác khi nhận được lời chúc 20/11 của chính thầy cô và đồng nghiệp của mình. A! Thế các nhà giáo gìà chúc lẫn nhau à!?
Để lại đây vài hình ảnh 20/11 năm nay... để lưu niệm, Thế thôi.Đây là lời chúc của Thầy Lê Van Hoàng và "đáp từ" của mình đây: Giáo già lại chúc giáo già! Bùi ngùi như thể được già cùng nhau. Chiều rồi đò vắng trước sau, Mấy ông đò lại cùng nhau... bớ đò! |
Cô Nguyễn Thị Tuyết còn phát biểu thắm thiết |
Cô Thùy Dương và Cô Tuyết |
Thầy cô (chúng mình) mới có 7 tuổi. Còn đẹp đôi phải không? |
Anh Nguyễn Văn Dợn (Xem ra phát biểu rất cảm động! Chỉ còn thiếu vài giọt nước mắt thôi) |