Chủ Nhật, 22 tháng 10, 2023

VÔ ĐỀ GÒ CÔNG

 Đêm trung thu (29/9/2023) ôm cây guitar qua Gò Công đàn mấy bản buồn: Lagrima, Adelita, Pavana của Francisco Tarrega. Nói với những bạn nghe mấy bản này Bình trình bày như một tổ khúc buồn nhé. Mà buồn thiệt! Lagrima là giọt lệ mà. Vậy nên xin cho kẻ già này không giữ nhịp! Vì muốn khóc thì khóc, nào có ai thổn thức được theo nhịp 2/4 hay nhịp 3/4 đâu.

 

Xin hãy nghe đàn của Bình khóc nhé!

 

Vậy đó. không biết trong khi trôi chìm theo tiếng đàn thì người nghe có đồng cảm không!? Nhưng cả đời ôm cây đàn - chung thủy như một người tình sầu - lần đầu tiên sau khi đàn được tặng một bó hoa. Cảm động vô cùng vì hồi đó tới giờ đi nghe người ta đàn hát thì mình chỉ lên tặng hoa cho người ta, có ai tặng hoa cho mình đâu!

Rồi lại thức trắng đêm, ngồi bên hiên mưa nghe Châu Đăng Khoa đàn. Viết lại đây chút cảm xúc... Trong cõi mênh mông hoang vắng biết ai có lòng biết với ai!?

  

VÔ ĐỀ GÒ CÔNG

(Tặng Châu Đăng Khoa)

 

Đêm này sao ta lạc đến đây!?

Một thềm nhà nhỏ ruộng bao vây

Trăng thu không đến, hiên mưa tạt

Đàn ta ướt phím đàn không hay

 ***

Hồn ta khách lạc buồn muôn thuở

Đàn nào cho đủ hồn ta khuây!?

Một manh chiếu nhỏ thôi buồn ngủ

Thức trắng đêm này nghe đàn ai!

 ***

 Đồng không nghe gió muôn phương lạnh

Hay bạn vừa đàn khúc chia tay!?

Một chung rượu nhạt nhìn đêm hết

Lỗi tiếng tơ đồng nào có hay!

 (29/9/2023)