Thứ Sáu, 18 tháng 4, 2008

Ngõ cũ


Tôi về lại ngõ này sau gần 40 năm. Đã có nhiều thứ khác đi nhưng con rạch êm mát bóng dừa vẫn còn đó. Em bây giờ ở đâu? Liệu tôi có lần trở lại nữa không? Mây trắng bay trên đầu nhiều quá! Em đã từng thích một câu thơ của Lamartine "Un seul être vous manque, et tout est dépeuplé!". Đến bây giờ tôi mới viết nổi mấy câu này... thì còn ai đọc!


À toi, mon amour défleurit.


Jusqu' aujourd' hui je te penserais toujour
Comme ces fleurs d' automne se sèchent jour par jour
Comme ces fleurs existent malgré d' hiver
Dans ma valise d'antant, dans ma témoignage.
La brume du temps, la distance nous séparent
Seul ma pensée nous a fait de la liason sombreuse et triste.
Et les jours coulent, et les pas s' effacent
Seul moi, âgé, reviens dans ces rues.

Chủ Nhật, 13 tháng 4, 2008

ĐỪNG HỎI.

Những người đã đi qua.
Ai còn? Ai mất?
Ai lầm lủi đi? Ai quay nhìn lại?
Khoảng trống lặng thinh.
Những kẻ lặng thinh.
Vỡ một trận cười cuộc đời được mất,
Em hỏi làm gì chung rượu đắng uống chưa xong!

***

Đất Thạnh Phú tháng này bụi cát.
Hạt bụi nào có xót mắt em?
Đất Thạnh Phú tháng này đâu bóng mát?
Nắng cháy Mỹ Hưng, cát bủng Đại Điền
Đêm Thạnh Phú tháng này nghe sóng vổ
Tiếng thì thầm chạy suốt cả năm canh.
***

Giữa bụi cát em có thèm đôi nước ngọt?
Tôi tình nguyện làm người gánh nước
Cho mắt em trong trẻo cả muôn chiều.
Tôi mở hồn tôi làm ô che mát
Tôi gọi một con mưa
Tưới mát mộng lành
Tôi làm kẻ giữ đèn
Canh bóng đêm
Em ngủ.

***

Em hỏi chi em chung rượu đắng?
Đất tha phương có gởi lại chút lòng?
Giữ giùm tôi chung rượu đắng đi em
Mai em về tôi ngồi lặng giữa chiều,
Nghẹn ngào hoài chung rượu đắng uống chưa xong!

(Viết cho bạn bè 13/04/2008 – V Đ Bình)