Thứ Ba, 7 tháng 12, 2010

BÓNG CHIỀU

...

Bờ sông buổi chiều buồn hết sức! Mênh mông vắng lặng. Chỉ có dề lục bình rập rềnh dưới chân đám lá dừa nước. Đứng dựa vào cây dừa tôi buồn rầu nhìn buồng chuối có mấy trái đã chín vàng. Không thể nào không liên tưởng đến câu ca dao:

Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp một, như đường mía lau…
Đây là đất hương hoả. Cách bờ sông mấy bờ dừa là nơi an nghỉ của ông Ngoại, cuả dì Hai. Là nơi để những chiếc lá vàng, sau một đường bay cuối cùng, về với cội nguồn. Và bây giờ tôi về đây để lo một việc mà đứa con nào cũng sợ hãi: Xây sẵn cái huyệt mộ mà ngày nào đó khi lấp lại thì – trong ngày lễ vu lan - người ta sẽ chỉ gắn lên ngực tôi đoá hồng trắng màu khăn tang! Mười một tuổi, khi còn là một đứa trẻ, tôi đã vuốt mắt cho cha mình. Từ đó chịu một khoảng đời gót chân lấm bùn, ăn những chén cơm tủi thân và đôi khi tủi nhục đầy nước mắt. Suốt một thời chiến tranh dữ dội, thiếu vắng cha, vậy mà mẹ đã nuôi nấng cho bốn anh em lành lặng, lớn khôn. Mẹ đã bày một vòng nôi nghèo nàn nhưng rạng rở để đón tôi vào cuộc đời, còn tôi giờ đây chuẩn bị lòng đất sâu để đưa người về với cát bụi! Lòng tôi đau như cắt! Đất mẹ ơi, dòng sông mẹ ơi, tổ tiên ơi xin hãy yêu mến người một ngày kia sẽ quay về lại..

Dưới rừng dừa, chiều êm ái nhưng chiều âm u vắng lặng. Chỉ có tôi bơ vơ trong bóng chiều.