Đêm nguyên tiêu lẻ một. Mười sáu trăng tròn, ánh trăng không già. Ta đi dạo dưới trăng. Ra bờ sông chơi. Bến sông vắng ngắt. Không một con đò. Muôn đời bến không ràng buộc con đò, neo có thể dỡ lên, con đò tách bến. Đò về rồi đò đi. Bến chỉ lặng im nỗi niềm của bến. Ánh trăng vằng vặt. Đèn sương hiu hắt. Bến không đò và hồn bến quạnh hiu.
Viết thêm:
Một lời thầm thì xa ngái thì biết đâu đồng vọng!
Chỉ có người tâm giao mới cảm được nổi niềm!
Chỉ có người tâm giao mới cảm được nổi niềm!
Cao Thoại Châu
Bến lặng thầm không biết nỗi niềm chi
* Gửi Vương Đức Bình
Đêm ra bờ sông nhìn xuống nước
Nhìn bài thơ tuyệt tác về trăng
Trời đang cho ý tưởng trong ngần
Cuộc đời viết chưa thành trang sách
Sông ơi sông và nước ơi nước
Cát bụi trôi đi có rửa được ưu phiền
Đứng trên bờ với một lòng không
Lòng nguyên vẹn mà sao trăng vỡ?
Kẻ lãng du và vầng trăng no đủ
Tan trong nhau biết tự khi nào
Để gió về lay động bờ lau
Trăng cứ mơn man lòng chiếc bến
Muôn đời bến không ràng buộc con đò
Sợi dây neo chỉ là neo rất tạm
Neo có thể dỡ lên, đò tách bến
Bến lặng thầm không biết nỗi niềm chi
Trăng trên cao mấy khi là trăng đẹp
Một vầng lơ lửng quá cô đơn
Đẹp nhất là trăng tan trên nước
Câu thơ tan trong mắt của ai buồn
Đêm nay về chết lặng đứng nhìn sông
Máu ngập ngừng máu không muốn chảy
Từng giọt như ánh trăng tan ấy
Bồi hồi xao xuyến cả lòng đêm
Nước muôn năm lãng đãng không nhà
Đò cứ nhập rồi đò tách bến
Ánh trăng tan vào đêm tĩnh lặng
Nửa hồn đau lên tiếng gọi con đò
19-2-2011