Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2012

nằm bệnh nghe gió chướng.









Ngày đông bỗng ốm liệt giường
Nằm nghe gió thổi qua vườn quạnh hiu
Xạc xào lá rụng trong chiều
Cuối vườn thảng thốt chim kêu lẻ bầy.





Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012

thơ tình của bạn

Cách biệt 30 năm.
Viết cho một người và chỉ một người.
(NGUYỄN THÁI HÒA)

tết phương nam (1977)
(tết đầu tiên ở Bến Tre)

Anh tả em nghe tết phương nam
Khác với ngoài ta nắng lại vàng
Chẳng có mưa xuân bay lất phất
Mà tình người vẫn thấy xuân sang

Em có biết không tết phương nam
Hoa đào chẳng có, có mai vàng
Bao giờ em sẽ vô đây nhỉ
Để cùng anh đón tết phương nam!

***

Còn giờ em ngoài đó
Làm gì khi xuân sang
Anh sẽ gởi nắng vàng
Cho bàn em hoa nở
Còn em, em hãy nhớ
Gửi anh giọt mưa xuân
Để dịu mát ngàn lần
Nỗi nhớ em cháy bỏng
Để hồng thêm cuộc sống
Dù chúng mình xa nhau
Cả chiều dài đất nước.

***

Em ơi! Anh làm sao quên được
Một ngày xuân ta nói tiếng yêu đầu
Sự cách xa em có nghĩ tới đâu
Dù hai đứa ở hai đầu xa thẳm
Với tinh yêu xa xôi là gánh nặng
Nhưng hởi em khi đất nước còn cần
Thì chúng mình cũng cần phải hy sinh.




MỘT CHIỀU XUÂN. (2008)

Thời gian,
Thời gian!
Ba mươi năm có lẽ là xa lắm!

Gặp lại em sao nặng vẻ ưu tư
Người đàn bà giấu mình trong quá khứ
Giấu ánh trăng trong đôi mắt điêu tàn
Giấu thời gian trong ngập ngừng hơi thở
Giấu tình hờ trong áo lụa Hà Đông
Giấu tình yêu trong cuộc sống bên chồng
Giấu xa xót trong ái ân lạnh giá
Người đàn bà giờ đây như hóa đá
Đứng trước tôi trong một chiều xuân
Tà áo vân vê bàn tay nhỏ tần ngần
Mũi chân hững hờ, em vẽ gì trên cát
Để hồn tôi lại mộng một chiều xuân
Và giờ đây có thể gấp ngàn lần
Cái nóng bỏng của chiều xuân năm ấy
Tôi đã đi, đã đi, và giờ thấy
Gần hết cuộc đời em đã nghĩ về ai
Nhìn bóng em đi với dáng vẻ u hoài
Tôi chợt thấy mình là người có lỗi
Người đàn bà tóc hòa vào bóng tối
Trong cái nhìn tôi vẫn thấy ánh trăng.


Lời chú: ------------------------------------------------------------------


Gặp lại bạn cũ. Anh không thay đổi nhiều lắm trừ hơn nửa mái đầu đã bạc. Anh không phải người làm thơ, và cũng không mặn mà việc làm thơ. Những bài thơ ít ỏi của anh mà tôi biết - với tư cách một người bạn thân mà anh có thể chia sẻ những tâm tình rất khuất - hình như chỉ để cho riêng anh và thầm thì với chính anh, vì vậy mà nó cũng không đươc gọt giũa. Có sao đâu! Thơ trước tiên là để chia sẻ. Chia sẻ với chính mình và nếu có thể chia sẻ với ai có thể sẻ chia. Vậy đó, tôi xin cất giữ hai bài thơ cách nhau hơn 30 năm của anh như một thái độ mến yêu bạn bè và rung động với những xúc cảm của anh...

Thứ Hai, 3 tháng 12, 2012

Em công thức.



Lâu nay post lên blog này chỉ toàn là bạch văn. Một ngày u ám bỗng "nảy nòi"(*) muốn lôi thôi với mấy công thức toán học! Thế là tắc tị vì blog không hỗ trợ mặc định cho cái đám kí hiệu toán học lôm côm. Văn chương thơ phú có cái đẹp của văn chương thơ phú thì toán học cũng có cái đẹp của toán học chớ chơi sao!? Hóa ra sự việc không đơn giản tí nào, nó đụng chạm tới ba cái mã latex trời ơi đất hỡi, tới cái đám rừng javascript, và phải liên kết tới cái đám web site chuyên dụng để chuyên trị mã latex... Tưởng đã nãn lòng rồi! Tưởng đã đành cười đau khổ vào cái câu "Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông" của lão chí sĩ Phan Bội Châu rồi! Nhưng thời may, trong cái thời đại cơ-khí-điện-tử-công-nghệ-thông-tin hiện nay -- vốn bị các nhà "hiền triết" càm ràm là tội phạm, là nguyên nhân khiến cho con người bị "vong thân", là thời "mạt pháp" chỉ nhan nhãn toàn là bọn tội phạm ma quỉ với hacker -- thì trong đám mây internet từ từ xuất hiện những "người tốt" chỉ dẫn mình từng đường đi nước bước qua núi qua sông!
Kết quả là cái công thức "đẹp đẻ" dưới đây:

$latex \displaystyle S(n)=\sum_{k=1}^{n}{\frac{1}{T_{k}}=\sum_{k=1}^{n}{\frac{6}{k(k+1)(k+2)}$

Cái công thức này có thể chẳng nói lên điều gì nhiều trong ngữ cảnh của bài viết này, thậm chí vô nghĩa nữa! Nhưng mà em công thức ơi! Anh quí em lắm lắm bởi vì thiệt là phải mất cả tuần săn đón, chiều chuộng cái thói ỏng ẹo của em, mới diện kiến được dung nhan "nghiêng ngã" của... em! Mới dẫn được em về tới vườn xanh nhà anh!

Hoan hô Google, cảm ơn người có nickname EPH (bí danh Queen of Hearts), hoan hô những "ai đó" đã post những bài liên quan đến latex lên internet để cho anh và em tìm thấy nhau và kết duyên trên cái bờ-lốc này.


Viết thêm (22/12/2012): Dù đã ráng cẩn thận khi trích dẫn nhưng lần này thì bị nhầm lẫn nghiêm trọng! Xin lỗi cả hai cụ Phan Bội Châu và Nguyễn Bá Học và xin được chữa lại: Câu nói  "Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông" là thuộc về "bản quyền" của cụ Nguyễn Bá Học. Cũng xin lỗi những người đã đọc bài này! Cảm ơn Trang tin học trò đã chỉ ra chỗ sai.

------------
(*) Hà hà... cái nhóm từ "nảy nòi" này là mình học lóm được của bà nhà văn Nguyễn Ngọc Tư. Không thể có cách diễn đạt nào hay hơn để nói về những ý tưởng đột nhiên xuất hiện - trong một ngày thiếu nắng - của một cái đầu hơi buồn và... hơi khùng!