Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013

Gởi một tiếng đàn...



Mấy tuần nay, tối thứ bảy nào cũng cầm guitar đến chơi vài bản nhạc cổ điển ở quán cà phê Nhật Nguyệt. Bàn tay chai sần lâu nay quen làm cỏ, làm đất nên tiếng đàn đã thô ráp chứ không còn linh hoạt mượt mà như ngày xưa. Tự biết vậy nên phải tập lại rất nhiều, rất khổ sở mà vẫn có bản đàn vấp và không rõ tiếng. Vài nốt nhạc nào đó đáng lẽ ngân lên như tiếng giọt lệ rơi trên trái tim đang thổn thức lại nghe lạo xạo như đang nhai sạn thì rất khổ lòng! Những bản nhạc trình tấu như vậy khi đàn xong thì buồn lắm!
Quán cà phê có một cái thính phòng nhỏ vừa đủ để có thể “đàn mộc” mà không phải tăng âm điện tử (Nghe guitar cổ điển mà phải dùng ampli thì không có gì chán hơn!). Khách nghe nhạc lưa thưa (vì khách uống cà phê mà buộc phải im lặng vài giờ liền để thưởng thức một thứ nhạc rất kén người nghe, và nghe với thái độ trân trọng thì chỉ những kẻ đam mê lắm mới chịu nổi). Chẳng có cát sê mà lại còn tốn tiền cà phê, nhưng các bạn đàn vẫn nghiêm túc trình diễn. Cũng chẳng phải để biểu diễn tài năng gì, chỉ là đến và đặt lòng mình lên phím đàn gởi đến ai kẻ tri âm.

Dù là tiếng đàn của kẻ đã ngoài 60 - ngón tay nhấn nhá đã có phần run rẩy-  diễn đạt một xung đột nội tâm sâu sắc hay của một điệu tango yêu đương nồng cháy của bạn trẻ đang tuổi đôi mươi thì cũng đều là những tâm tư được trao gởi. Đến đàn để giữ cho nhau lòng yêu đàn và như một nhà văn nhà thơ nào đó đã nói… “Âm nhạc có thể làm cho ta sống lại những khoảnh khắc tưởng đã chìm vào quên lãng, làm sống lại tình yêu tưởng đã phôi pha…”




8 nhận xét:

Cỏ Tranh nói...

Ước gì đựơc nghe anh đàn!

Vuong Duc Binh nói...

@ Cỏ Tranh:
Cũng mong được có người nghe...

Hội quán Nhường Trà nói...

Anh Bình thân mếm,
Tôi: Sáu Quang ( Phan Lữ Hoàng Hà) vừa ghé "nhà anh", bài viết hay quá, rất trân trọng. Nhân đây,xin mời anh viết bài cho Hồ Chung Thủy tập 2 ( xuân Giáp Ngọ). Bài, ảnh gởi cho: phanluhoangha@gmail.com, chừng 15-12- 2013 là được. Anh giúp tụi này. Tôi và Khoa Chiến (báo Thanh Niên) sẽ gặp anh ngày gần đây, nghe anh kể chuyện bên Đức. Ráng giúp nghe, thân ái, kính trọng.

Nặc danh nói...

Bình ơi, tiếng đàn mandoline của em cũng réo rắc lắm đa! Nhớ năm họp mặt CHS năm ngoái tại Nhường Trà, em có nhã ý góp tiếng đàn cho vui, nhưng không khí hơi ồn nên em ko thấy "hứng". Tiếc ghê. Hy vọng năm nầy, em sẽ thực hiện được 1 màn. Hứa như vậy nhen! Cô Phu (Xin lổi cô chưa biết chọn nhận dạng nào trên blog nên nặc danh cho nó xong..Cúp...hà!!)

Vuong Duc Binh nói...

Thưa Cô.
Năm vừa rồi anh Bá Phúc cũng đem đàn đến định trình tấu phục vụ, nhưng buổi họp mặt quá ồn ào náo nhiệt không thích hợp cho việc trình diễn nên thôi. Loại nhạc đó đòi hỏi có phần khó khăn về không gian biểu diễn. Đôi khi phải "thiền định" một chút, trong thinh lặng, mới cảm nhận được. Điều này Thầy - người từng học nhạc với Hoàng Bửu - hiểu rõ hơn ai hết.

Cho em gởi lời kính thăm Thầy. Mong Thầy Cô mạnh khỏe, an lạc.
Tôn kính.

Học trò của Thầy Cô.

Vuong Duc Binh nói...

@ Sáu Quang:
Rất vui được Sáu Quang đến thăm "nhà". Về bài viết cũng muốn góp mặt cho vui nhưng không dám hứa chắc, bởi trong lòng phải có "tâm tư" gì đó mới viết được. Lâu quá không gặp Khoa Chiến! Dây đờn chùng hết rồi! Mong sớm gặp hai anh.

vungocthang nói...

Tôi chắc kém VDB vài ngày tuổi .Hôm nay 02.12.013 ngày nghỉ hưu đầu tiên thấy buồn buồn, đọc bài của VDB trên blog -lời quê góp nhat dông dài mua vui thấy đồng cảm -tôi đọc bài của VDB từ cách đây(có nhẽ vài năm )lâu rồi .Tôi là người Hà Nội sống ở VT 30 năm có dư ,cũng dông dài như ..
blog Ô cầu Dền là của tôi ,mà có viết đươc gì đâu ,tham gia để được đọc ké của mọi người . Nghĩ thì cũng thế mà không viết được..mong có lời chia sẻ .

Vuong Duc Binh nói...

Chào Vũ Ngọc Thăng:
Cảm ơn bạn đã quan tâm đến "vườn" của mình. Mình cũng đã đọc Ô Cầu Dền : Hình ảnh đẹp, chắt lọc, nhưng bài viết hơi ít (hay tại dân kỹ thuật quen ít nói hoặc... dù dưới cùng một bầu trời nhưng cảm thụ cuộc sống và tâm cảnh mỗi người có khác nhau chăng!?) Qua blog xem ra bạn là một người hạnh phúc nhỉ... Mà như vậy cũng đủ rồi phải không?
Mến.