Đang cất lại cái nhà. Dồn hết bao nhiêu vốn liếng làm lụng cực nhọc cả một đời để làm cái nhà coi cho nó “hoành tráng” một chút. Đủ thứ bề bộn. Buổi sáng - còn sớm bửng - ngồi ở bàn trà nói chuyện với thợ. Có một chú thợ tên Hùng hỏi:
- Ừa, thì nó quậy mình hoài mà,
có gì lạ đâu!
Chú thợ ngồi trầm ngâm một hồi, bỗng
bật ra một câu hỏi:
- Bây giờ con đi bộ đội được
không thầy!
- E hèm… chú mấy tuổi rồi đó hả?
- Dạ. 34 tuổi.
- Người ta nhận chú không đó?
- Mình làm đơn tình nguyện được
không thầy?
- Ừm… khoan đã… chú mà đi bộ đội
thì ai xây cái nhà cho tôi hả?
…
- Ông nội con đánh giặc. Ba con
đánh giặc. Bây giờ con cũng không ngại đâu!
…
Mấy người nói
chuyện hào hứng lớn tiếng, làm thằng nhỏ 4 tháng tuổi còn đang ngủ giật mình
khóc oe oe. Bà ngoại dỗ cháu rồi càm ràm:
Bà dỗ cháu ầu ơ rồi thủ thỉ:
- Cháu ơi… cháu bú cho no, rồi
ngủ ngoan, mau lớn nghe, để cho ông ngoại đi lo chống giặc nghe…
Hà hà… thì ông ngoại đi chống
giặc chớ sao!
bTa
2 nhận xét:
Ngôi nhà hứa hẹn hoành tráng đây ! Lại thấy phông nền trời xanh mây trắng ...quá là đẹp !Hoàng tử bé quá dễ thương ngủ ngoan bên âm vang tiếng đàn của ông ngoại ( và tiếng ru của bà ngoại )...Khung cảnh nầy thật là ...thần tiên đó chủ nhà ơi . Bởi vậy mà " ông ngoại phải đi chống giặc chớ sao !" hihi...
Tá cảnh sinh... "chuyện"! Nói việc riêng nhưng mà muốn nói cái nhà chung đang xây của chúng ta đấy. Nói cháu ngoại nhưng mà muốn nói thế hệ đời sau của chúng ta đấy cô Tiêu Dao ơi.
Đăng nhận xét