Một giờ đêm.
Khó ngủ, chưa chợp mắt được chút nào đã nghe tiếng xe tải nặng nhọc ầm ù
xoay trở ngoài đường. Xe gạch về tới. Lồm cồm thức dậy mở cái cửa tạm nặng
chịch để xe de vô. Vừa mới dứt cơn bão rớt nên cái gì cũng ướt sủng nước. Sương
xuống ướt đầm. Do xây nhà ở trong khu vực đường cấm xe tải chạy ban ngày nên
suốt năm sáu tháng trời mỗi lần vận chuyển vật liệu hoặc mấy chiếc xe thi công ra
vào đều phải đến và đi trong đêm.
Những người
phu, gần như im lặng, lầm lũi làm việc. Trong đêm vắng tiếng gạch va chạm nhau
nghe lóc róc đều đặn như một giai điệu tạo thành bởi các phím của âm vực cao
nhất trên cây đàn dương cầm. Rất sợ bà con hàng xóm than phiền bị mất ngủ vì
thứ âm nhạc không mấy dễ chịu này! May là chưa nghe hàng xóm trách móc gì!
Pha một bình
trà nóng, uống vào cho ấm người và để chịu sương gió. Hai vạn rưỡi viên gạch
phải xuống và chất ngay ngắn trong đêm nay. Khó mà xong việc trước sáu giờ sáng
mai. Thế là thêm một đêm trắng…
2 nhận xét:
bên cạnh cuộc sống,
tưởng chừng như đêm mọi người đều yên giất, mà còn những con người phải tất bật mưu sinh...
xót thật
Đăng nhận xét