Trong chiều dần im hơi,
người ngồi thương nhớ bao ngày vui...
người ngồi thương nhớ bao ngày vui...
(Phạm Duy - ca từ tiếng Việt - trong Célèbre valse của Brahms)
Tôi thích những buổi chiều êm. Lòng không vướng bận. Một mình ngồi yên bên thềm trong chiều vắng. Nắng chiều vàng lên thoi thóp trên ngọn cây. Đất còn phả chút hơi nóng của hè muộn vào làn gió khô. Nghe vẳng tiếng kêu tha thiết của con chim vịt gọi chiều ở đâu đó sau vườn. Thích quá những cỏ rối, những hoa dại khát nước và thậm chí một con kỳ nhông màu xám lẩn khuất e dè sột soạt trong đống lá rụng!
Chiều rất êm...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét