Tôi ghét chiến tranh! Điều đó rõ rồi! Tôi sinh ra giữa chiến khu, trong chiến tranh, lớn lên trong chiến tranh, quen thuộc với chiến tranh, chỉ thấy chiến tranh, đến nỗi hồi đó có lần tôi hỏi Mẹ tôi: Mẹ ơi, hòa bình ra làm sao hả Mẹ? Tội nghiệp tôi chưa! Hai Mẹ con ngồi trong bóng tối dầy đặc, bên hông nhà. Phải ngồi trong đêm tối không có ánh đèn. Tôi thèm thắp đèn để học bài nhưng không thể được. Ánh đèn sẽ làm Mẹ con tôi thành mục tiêu của một phát đạn hay một quả rocket, một quả mortier - luôn luôn rình rập - nào đó. Mẹ tôi thầm thì trả lời: Hòa bình là... khi nào hòa bình thì đêm trăng con có thể đi chơi mà không phải sợ hãi, không sợ đạp lựu đạn hay vướng mìn. Nghe tiếng máy bay trong bầu trời xanh con không phải sợ. Chỉ đơn giản là vậy!
***
Năm nay tôi 69 tuổi. Tôi may mắn đã sống được hơn 47 năm trong hòa bình. Bốn mươi bảy năm đó nhiều khi gian nan, đói kém rạc cả người, trăm ngàn thứ khó khăn vất vả. Nhưng đúng thật, 47 năm đó bầu trời thì xanh yên bình và ánh trăng thật là êm ái... Vậy cũng đủ cho một thứ hạnh phúc khiêm tốn. Mẹ tôi ở bên kia thế giới chắc cũng yên lòng với thứ hạnh phúc đó của tôi.
***
Thế giới chẳng ngày nào không chiến tranh! Hằng ngày ở nơi này nơi kia người ta vẫn tìm giết nhau. Hể gặp nhau là giơ súng lên, là đe dọa nhau, là ép nhau cho nó hết đường sống, cho nó đói khát, cho nó cùn mằn đau khổ cực kì. Chiến tranh là một thứ thuộc về bản chất của con người. Chiến tranh là một lời nguyền rủa có hiệu lực chừng nào loài người còn tồn tại. Muôn loài khác có lẽ sẽ rất hạnh phúc nếu không còn loài người. Việc tuyệt chủng của một loài sinh vật là điều rất đáng buồn, nhưng hình như loài người không nghĩ rằng mình sẽ tuyệt chủng!
***
Mấy hôm nay lại ồn ào chiến tranh ở bên trời Âu, ở cái xứ Ucraine. Người ta bắn nhau dữ dội và người ta đè nén nhau, người ta hè nhau "vỗ tay cho thêm thù hận (*)!" Con gái tôi lại hỏi Ba ơi, tại sao vậy!? Ba coi mấy cái hình người ta chạy loạn nè, tội nghiệp quá! Ba ơi, liệu rồi chiến tranh có lan ra tới chỗ tụi con không!?
***
Tôi nhớ tới bầu trời xanh của Mẹ tôi. Tôi nhớ đến ánh trăng êm đềm của Mẹ tôi. Nhưng tôi không bằng Mẹ tôi, không như Mẹ tôi, tôi không buồn trả lời nữa. Bây giờ thì tôi phải học cách thương tôi chớ không phải thương loài người nữa. Tôi thì làm được gì cho loài người!? Nước mắt của loài người đã như biển rồi, được gì thêm giọt nước mắt của tôi!
!!!!????
"Người vỗ tay cho thêm thù hận, Người vỗ tay xa dần ăn năn ...". Lời này là của Trịnh Công Sơn - Tội nghiệp ông ấy!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét