Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2009

Khi sự thông thái bào chữa cho trách nhiệm!

- Ở ngoài chợ người ta bán gì vậy Má?
- Thuốc độc!

Không hiểu tại sao các nhà quản lí của chúng ta, đặc biệt các nhà quản lí liên quan đến công tác An toàn vệ sinh thực phẩm, không suy nghĩ để phát ra một câu phát ngôn ...rất chua: "Mỗi bà nội trợ hãy là một người tiêu dùng thông thái!". Cái câu này nếu suy nghĩ kỹ thì có nghĩa là:

"Thưa các bà các ông, chúng tôi là các nhà quản lí bất lực ... và có phần ngu nữa... các bà các ông có biết mấy cái chợ của chúng ta bán gì không? Thuốc độc không đó! Rau độc vì nhiễm thuốc từ sâu. Trái cây rau củ độc vì chất bảo quản trời ơi. Thịt độc vì chứa đầy thuốc kích thích tăng trưởng. Cá độc vì hàm lượng thuốc kháng sinh quá mức,... tất tần tật mỗi thứ các ông các bà đem về từ chợ đều là nguyên nhân lâu dài cho bệnh ung thư của người thân của các vị đó. Chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu nghe, mặc dù đồng lương chúng tôi lĩnh là từ tiền thuế mà quí vị đóng góp."


Tái bút: Không biết tại sao hôm nay lại "độc miệng" và kém thông thái như thế này ! Chắc do ăn mắm ăn muối gì đó bị "ngộ độc thực phẩm" rồi!

Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2009

Dòng sông (1.1 Năm cũ)


Tôi vẫn còn yêu nàng, dầu bao năm tháng đã trôi qua. Ngày còn trẻ tôi vẫn tưởng thời gian sẽ làm nhạt đi niềm say đắm khi người ta phải xa nhau. Thế nhưng bây giờ, khi mây trắng đã che quá nửa mái đầu, khi tôi đã qua bao bến bờ xa lạ, đường đời đã trải qua bao vui buồn, hình bóng nàng vẫn còn in rõ trong tâm trí tôi. Đâu đó trong hồn tôi tà áo dài trắng tinh khôi của nàng không ngừng khuấy động nỗi nhớ nhung không cùng. Con đường vắng nhiều hoa phượng đỏ mà tôi và nàng vẫn thường đi ngày xưa vẫn trở đi trở lại trong nhiều giấc mơ đau buồn của tôi. Nhiều năm đầu khi xa nàng những kĩ niệm cũ với nàng thường làm tôi phiền muộn, nhưng giờ đây khi tôi biết rằng không còn con đường nào, không còn dịp nào để tôi có thể gặp nàng nữa thì những kĩ niệm ấy hóa ra an ủi tôi rất nhiều. Những kĩ niệm lúc vui lúc buồn ấy với đầy hình bóng và giọng nói ấm áp của nàng trở thành báu vật bí mật của riêng tôi. Như một đứa trẻ có món đồ chơi bí mật bị cấm đoán đầy ngộ nghỉnh hay xăm xoi nó trong một góc khuất, tôi cũng thường - trong những phút giây có thể sống cho riêng tâm hồn mình - hoài niệm chúng với một chút thích thú xen lẫn một nỗi đau êm ái, như cách mà người ta vẫn thường xoa nhẹ lên vết thương đã để lại một vết sẹo vĩnh viễn.
Trong cuộc đời rồi tôi cũng còn quen nhiều người con gái khác, bất chợt say đắm một số cô trong những người đó. Không hiểu sao, một người đàn ông lại có thể say đắm nhiều người đàn bà - và đều chân thành cả? Điều này đôi khi có vẻ như là một tội lỗi, hoặc thực sự là tội lỗi. Biết làm sao bây giờ? Tội lỗi là việc phán xét của đời, cái gọi là lương tâm gì đó. Còn tình yêu là ... Tôi không phải là nhà tâm lí nên không thể tự phân tích tâm hồn mình được, nhưng tôi chắc rằng tôi không thể yêu ai như đã từng yêu nàng được. Điều này là chắc chắn vì đã được thời gian chứng minh! Khi quen nàng, chúng tôi chỉ vừa đôi chín, còn bây giờ, ví như nàng còn sống, tóc nàng ắt cũng đã pha sương. Xin đừng cho rằng thời gian không phải là một yếu tố chứng minh. Khi tuổi tác càng nhiều thì thời gian là thứ có trọng lượng ghê lắm, và cũng có giá trị kiểm chứng chắc chắn cho nhiều niềm tin.

.....

Thứ Năm, 16 tháng 4, 2009

Phát hoảng

Lúc đầu tính đưa bộ đếm truy cập vào trang blog này thử coi nó hoạt động như thế nào để sau đó sẽ hướng dẫn lại cho Bác Dương Kỳ thể theo yêu cầu của Bác ấy. Không ngờ chỉ sau vài ngày đã thấy con số nhảy lên đến hơn 600. Thế là hoảng hốt! Cứ nghĩ cái blog này mình chỉ viết cho riêng mình xem để giải tỏa xì trét ... và có chăng chỉ một vài người thân đọc chơi! Tưởng mỗi ngày có chừng ba bốn người ghé xem là quá lắm rồi ai dè có nhiều người xem hơn đã tưởng. Ôi trời! Thế là đặt ra trách nhiệm xã hội cho mình rồi đây. Mình không tính trở thành nhà văn nhà thơ gì ráo đâu nhé! Mình chưa bao giờ đàng hoàng trong cái chuyện văn chương chữ nghĩa, cũng không thích cái thế giới của các bác nhà văn nhà thơ vì vậy ai đó có đọc mình thì rộng lượng với mình chút xíu nghe ... Mình chỉ muốn "dông dài mua vui" chút xíu thôi vậy mà.

Thứ Tư, 15 tháng 4, 2009

NÓNG BỨC THÁNG TƯ


Một lũ cuồng điên chen chút sống.
Phố đè lên phố, nhà đè nhà.
Nóc đè lên nóc, tủ đè tủ.
Ngột ngạt đời tôi bốn bức tường!


15/4/2009