Tôi vẫn còn yêu nàng, dầu bao năm tháng đã trôi qua. Ngày còn trẻ tôi vẫn tưởng thời gian sẽ làm nhạt đi niềm say đắm khi người ta phải xa nhau. Thế nhưng bây giờ, khi mây trắng đã che quá nửa mái đầu, khi tôi đã qua bao bến bờ xa lạ, đường đời đã trải qua bao vui buồn, hình bóng nàng vẫn còn in rõ trong tâm trí tôi. Đâu đó trong hồn tôi tà áo dài trắng tinh khôi của nàng không ngừng khuấy động nỗi nhớ nhung không cùng. Con đường vắng nhiều hoa phượng đỏ mà tôi và nàng vẫn thường đi ngày xưa vẫn trở đi trở lại trong nhiều giấc mơ đau buồn của tôi. Nhiều năm đầu khi xa nàng những kĩ niệm cũ với nàng thường làm tôi phiền muộn, nhưng giờ đây khi tôi biết rằng không còn con đường nào, không còn dịp nào để tôi có thể gặp nàng nữa thì những kĩ niệm ấy hóa ra an ủi tôi rất nhiều. Những kĩ niệm lúc vui lúc buồn ấy với đầy hình bóng và giọng nói ấm áp của nàng trở thành báu vật bí mật của riêng tôi. Như một đứa trẻ có món đồ chơi bí mật bị cấm đoán đầy ngộ nghỉnh hay xăm xoi nó trong một góc khuất, tôi cũng thường - trong những phút giây có thể sống cho riêng tâm hồn mình - hoài niệm chúng với một chút thích thú xen lẫn một nỗi đau êm ái, như cách mà người ta vẫn thường xoa nhẹ lên vết thương đã để lại một vết sẹo vĩnh viễn.
Trong cuộc đời rồi tôi cũng còn quen nhiều người con gái khác, bất chợt say đắm một số cô trong những người đó. Không hiểu sao, một người đàn ông lại có thể say đắm nhiều người đàn bà - và đều chân thành cả? Điều này đôi khi có vẻ như là một tội lỗi, hoặc thực sự là tội lỗi. Biết làm sao bây giờ? Tội lỗi là việc phán xét của đời, cái gọi là lương tâm gì đó. Còn tình yêu là ... Tôi không phải là nhà tâm lí nên không thể tự phân tích tâm hồn mình được, nhưng tôi chắc rằng tôi không thể yêu ai như đã từng yêu nàng được. Điều này là chắc chắn vì đã được thời gian chứng minh! Khi quen nàng, chúng tôi chỉ vừa đôi chín, còn bây giờ, ví như nàng còn sống, tóc nàng ắt cũng đã pha sương. Xin đừng cho rằng thời gian không phải là một yếu tố chứng minh. Khi tuổi tác càng nhiều thì thời gian là thứ có trọng lượng ghê lắm, và cũng có giá trị kiểm chứng chắc chắn cho nhiều niềm tin.
Trong cuộc đời rồi tôi cũng còn quen nhiều người con gái khác, bất chợt say đắm một số cô trong những người đó. Không hiểu sao, một người đàn ông lại có thể say đắm nhiều người đàn bà - và đều chân thành cả? Điều này đôi khi có vẻ như là một tội lỗi, hoặc thực sự là tội lỗi. Biết làm sao bây giờ? Tội lỗi là việc phán xét của đời, cái gọi là lương tâm gì đó. Còn tình yêu là ... Tôi không phải là nhà tâm lí nên không thể tự phân tích tâm hồn mình được, nhưng tôi chắc rằng tôi không thể yêu ai như đã từng yêu nàng được. Điều này là chắc chắn vì đã được thời gian chứng minh! Khi quen nàng, chúng tôi chỉ vừa đôi chín, còn bây giờ, ví như nàng còn sống, tóc nàng ắt cũng đã pha sương. Xin đừng cho rằng thời gian không phải là một yếu tố chứng minh. Khi tuổi tác càng nhiều thì thời gian là thứ có trọng lượng ghê lắm, và cũng có giá trị kiểm chứng chắc chắn cho nhiều niềm tin.
.....
2 nhận xét:
Tôi ghiền con sông, thèm được tắm sông, và trong từng bước đi của của mình, tôi vẫn có một dòng sông âm thầm chảy ở trong tôi, Con sông nơi quê ấy, có những cây bần , cây săng máu, có những bãi lá dừa nước đủ để làm ta nhờ quy quắc, nhớ đến nao lòng…
Một tiếng đò lẻ bạn đi về trên sông vẫn có thể đánh thức và đưa tôi về với dòng sông tuổi thơ. Nơi ấy, phía cuối của Cù lao Ngũ Hiệp, nơi đã từng in bóng của một thời sông nước tuổi thơ tôi.
“ trong tim, ai cũng có một dòng sông ….
Con sông, nơi xa ấy….
Con sông .. cho đậm tình thương nhớ nhung đôi bờ…..”
Tấn Phúc ơi. "Dòng sông", đây là tựa cho cái truyện mình muốn viết từ lâu (đã vài năm rồi)! Phần "1.1 Năm cũ" chỉ là mở đầu cho câu truyện đó. Mình đã viết được một số đoạn - khá lan man và cũng khá lỏng lẻo cho nên trước đây mình không muốn bày ra! Nhưng mình thấy không bày ra thì chắc không khi nào mình có thể viết tiếp được, mà cũng không biết chắc mình có đủ sức đủ tài để viết không?! Mình tự đặt mình vào thế kẹt để buộc mình phải cố gắng vậy mà!
Đăng nhận xét