Thứ Năm, 25 tháng 3, 2010

NHẢM MẤT NGỦ

Đêm dài sao chẳng có ma,
Để đêm bớt vắng chỉ ta với mình?
Đêm dài trời đất làm thinh
Gió đi xào xạc chỉ mình với ta!
Đêm dài sao mãi dài ra
Hồ ly không thấy chỉ ta với mình!
Đêm dài tâm chẳng an bình
Hồn lăn lộn nhức chỉ mình với ta!

Thứ Sáu, 19 tháng 3, 2010

ĐỂ TƯỞNG NHỚ NHÀ THƠ MÀU TÍM HOA SIM.


Nhà thơ Hữu Loan vừa đi xa vĩnh viễn, nơi những đồi hoa sim vĩnh viễn là sự an uỷ của tâm hồn, nơi những đồi hoa sim không là một chốn đày ải trầm luân...

Thứ Bảy, 13 tháng 3, 2010

AI DÈ của Nguyễn Miên Thảo


Thấy em
Xoả tóc
Ngả nghiêng bên trời
Ta cầm
Một sợi lên chơi
Ai dè
Suốt cả
Một đời
Lao đao...



Lạm bàn:

Ta cũng từng lao đao vì ai đó rồi...
cho nên cảm mấy câu này quá!
Cái sợi tóc mỏng manh ai dè
là duyên là nghiệp
nó buộc ta chặt khừ đau cả đời!

Thứ Tư, 10 tháng 3, 2010

Dậy sớm

Hôm nay dậy sớm, mới có 3 giờ sáng, do trước khi đi ngủ đọc được một tin ngộ ngộ trên tờ báo xuân Sức Mạnh Số (cũ, năm 2009): Blogger cao tuổi nhất thế giới. Đó là cụ bà Olive Riley, người Australia. Bà cụ viết Blog khi bà đã 107 tuổi. Mình có sở thích kì lạ là tìm đọc blog của những người cao tuổi để xem coi họ suy nghĩ cái gì, họ vui cái gì, buồn cái gì, cuộc sống trong góc nhìn của họ ra làm sao. Trước khi có cái vụ blog thì hình như những người già, họ bị chìm mất đâu đó trên thế giới này. Cái phát hiện cũng hơi kì lạ của mình là càng lớn tuổi thì hình như - nếu còn viết được (tức là còn đủ minh mẫn để suy nghĩ cho ra đầu ra đủa) - thì những vấn đề mà người già quan tâm hoá ra thực tế hơn, gần gụi với cuộc sống hơn và hoá ra họ nhìn cuộc sống nhẹ nhàng hơn, đẹp hơn và bao dung hơn (để kết luận được điều đó mình cũng phải bỏ thì giờ ra đọc một số lớn các Blog của các nhí và các sồn sồn...! Blog của các nhí thì quả thật nhiều khi rất... nhãm nhí, kể cả loại nhãm nhí dễ thương). Blog của người lớn tuổi thì hình như vắng bóng hẳn các vấn đề triết học, các trăn trở lí luận, các đôi co chính trị,... Tại sao vậy? Không biết nữa! Tại họ đã bị buộc phải đứng bên lề cuộc sống, không còn đủ sức để suy nghĩ về các vấn đề đó chăng hay - bằng chính sự trải nghiệm của gần hết cuộc đời của mình - họ đã cảm nhận được hơi thở của sự vô thường, của sự vô nghĩa của tất cả những thứ hổ lốn đó chăng?
Chỉ tiếc là thức sớm để mong được đọc bà Olive Riley thì mới phát hiện blog của bà đã "Expired", do bà đã qua đời rồi. Sao kì dzậy!? Bà thì rời bỏ cuộc sống này chứ những suy nghĩ của bà có rời bỏ chúng ta đâu! Tiếc ngẫn ngơ...

Chủ Nhật, 7 tháng 3, 2010

HÀNH PHƯƠNG NAM

Nhân đọc lại bài "NHỚ BẮC" của Huỳnh Văn Nghệ

Ai kẻ xuôi Nam ta theo với
Xếp giữa hành trang mảnh lụa hồng
Đất mới trời cao người một cõi
Cần chi gươm bén đất Thăng Long!

Nọc Nạn chiều nao người viễn xứ
Đường cày vỡ đất cõi hồng hoang
Mênh mông rừng đước chim quyên đậu
Sông Tiền sóng vỗ bến sông sâu.

Nghe trong đau xé câu vọng cổ
Quan họ mơ hồ khúc hoài lang.
Mỗi chiều ra ngóng về quê cũ
Mây ở chốn nào Hải Vân quan!

“Bui một tấm lòng trung với nước”
Vần thơ Nguyễn Trãi chở về nam
Ai về nhắn lại … ôi đất bắc!
Hạt muối đơn sơ cũng tấm lòng!

Thứ Hai, 1 tháng 3, 2010

Hội nguyên tiêu canh dần 2010


Đình Phú Tự (Thành phố Bến Tre),
buổi chiều chuẩn bị hội nguyên tiêu (28/2/2010).





Đàn xã tắc...
Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh


Dấu xưa xe ngựa hồn thu thảo,
Nền cũ lâu đài bóng tịch dương...


Xem chữ

























Cô hàng thơ và khách thơ



Cây bạch mai cổ thụ duy nhất trong cả nước



Và đêm thơ...

Tiết mục mở đầu...













Khoe một chút!
Người đẹp của mình ngâm bài thơ "Nghìn năm Thăng Long"





Trăng đêm này rất đẹp
nhưng cái Canon của mình
thì... chịu thua....