Thứ Ba, 11 tháng 9, 2012

Về lại với ta.





Đi bỏ vườn nhiều ngày, mưa bão vùi dập vườn hoang, cỏ dại mọc dày. Thế nhưng ở một góc vườn mấy gốc lan vẫn lặng lẽ ra hoa, cây bưởi vẫn say trái. Bây giờ người trở lại là giữa thu, thứ mùa thu của nam bộ không bao giờ có lá vàng rơi và trăng không khi nào sáng tỏ. Mùa thu của những cơn mưa đêm dào dạt và giấc ngủ lẻ loi khó khăn của kẻ già thường bị ngắt quãng bởi tiếng gió lộng, tiếng côn trùng và bởi cái ướt lạnh lùa qua khe cửa. Giữa khuya chợt nhớ lại bài thơ của Trần Tử Ngang. Ngồi một mình trong căn nhà lạnh với chung trà cũng lạnh dần - nhớ lan man mấy kẻ tâm giao đã về trong đất hết rồi! - chờ sáng, chờ nắng lên để ra xem vườn.






Cảm ngộ
(感 遇)

Lan nhược tự xuân hạ,  蘭 若 自 春 夏 
Thiên uất hà thanh thanh!  芊 蔚 何 青 青 
U độc không lâm sắc,  幽 獨 空 林 色 
Chu nhuy mạo tử hành.  朱 蕤 冒 紫 莖 

 *** 
Trì trì bạch nhật vãn,  遲 遲 白 日 晚 
Niệu niệu thu phong sinh.  嫋 嫋 秋 風 生 
Tuế hoa tận dao lạc,  歲 花 盡 搖 落 
Phương ý cánh hà thành?  芳 意 更 何 成

(Trần Tử Ngang)
 




***

2 nhận xét:

Anna Nguyen nói...

Hoa đẹp quá! Tks chú, chúc chú nhiều sức khỏe. Anna

Vuong Duc Binh nói...

@Anna: Cảm ơn Anna vì một lời chúc tốt đẹp.