Về chẳng được mấy hôm rồi lại phải đi nhiều! Vườn tược cỏ
mọc um tùm làm mãi không xong mà bạn bè và bà con “mỗi-nơi-tình-một-chút” nên cũng
không thể trốn mãi trong vườn làm bạn với cỏ lác. Lại phải xách xe chạy đầu này
đầu kia…
Xem ra năm tháng đã làm cơ thể cũng hư hao ít nhiều nên chỉ
mới vài năm trước còn có thể cầm cương con ngựa sắt chạy một mạch hơn 300 cây
số về Cà Mau mà thấy vẫn khỏe re, nay chạy lên xuống Thạnh Phú mỗi bận chỉ hơn
40 cây số mà phải dựng xe nghỉ dọc đường mấy lần vì ê ẩm quá. Thì tùy duyên vậy…
khi nào cảm thấy ê ẩm thì liệu xem chỗ nào có bóng mát, tấp xe vô lề, đi tới đi
lui một chút cho đở… ê. Thấy có cái chòi nhỏ bên lề đường không có ai bèn bước
vào. Cái chòi trống trơn không có gì đáng nói nhưng đứng một lúc thì phát hiện
sau lưng mình có cái chum nước. Cứ nhìn đăm đăm cái chum nước mà lòng rưng rưng
cảm động. Cái thứ này lẽ ra đã tan biến với thời gian, sao lại còn ở đây!? Chỉ
là một cái chum nước mưa đậy kỹ và một cái chén nhỏ để kẻ-không-quen lỡ độ
đường giữa nắng trưa giải khát.
Cái chum cũ kỹ mang một việc thiện nhỏ nhoi, là một chút
lòng tử tế còn sót lại trong một xã hội tràn đầy chụp giựt, bất an, mạnh ai nấy
lo! Tôi đồ rằng trong căn nhà đặt cái chum này hẵn là có hai ông bà già nói nhỏ
nhẹ với con cháu… Con ơi, sống phải có chút lòng nghe con!
3 nhận xét:
Hồi nhỏ, lúc học tiểu học, em đã từng nhiều lần uống nước "chùa" dọc đường đó anh. Nước đựng trong cái khạp, trên nắp có để cái lon, ai khát thì uống.
ôi... vẫn còn những tâm lòng trong veo và ngọt mát!
thậy quý hóa!
Theo tôi biết, ở thành phố Bến Tre hiện có (ít nhất) 2 nơi để bình nước từ thiện như vậy. Bây giờ, chủ nhà dùng bình nhựa 20 lít có vòi vặn với vài cái ca nhựa để phục vụ khách đi đường. Tuy hình ảnh này không "thi vị" bằng hình ảnh mà anh Bình bắt gặp nhưng ý nghĩa cũng tương tự.
Đăng nhận xét