Thứ Sáu, 7 tháng 2, 2014

Bài thơ mùng 8



Làm cây gậy.




chân đã yếu rồi,
tự làm cho mình cây gậy
ngày kia chống lên núi chơi
cười khà khà khà 
ta vẫn còn leo cao được

***

ngồi trên núi chơi
ngẩn ngơ mấy cái lá vàng
cuộn tròn lăn qua bờ đá
cười khan gió lạnh miên man

***

tự làm cho mình cây gậy
đường trần cát bụi thênh thang!












5 nhận xét:

Cỏ Tranh nói...

Còn chống được gậy là còn Xuân đó anh!

Phạm Đạt Nhân nói...

Mừng , có cây gậy trường chinh
Đường dài đở bước lênh đênh một mình

Vuong Duc Binh nói...

Hi hi, Ơ... chẳng qua để cuộc (đi) chơi (trong cõi cát bụi...) này dễ chịu một chút vậy mà! Đến khi nào cần đi chỗ khác chơi thì cũng phải vứt cây gậy lại mà thôi... Đâu có tính chinh phục mùa xuân mùa đông gì! Gậy mùa xuân khác gậy mùa đông chăng!!!?

phan thị như mai nói...

Trời!!!!

Vuong Duc Binh nói...

@ Chị Như Mai:
Cớ sao người lại kêu trời!
Cuộc trần bất quá cuộc chơi ít ngày!
...