Bà ngoại quay người giấu đi một giọt nước mắt. Ông hỏi: Gì vậy...? Bà trả lời run run: Coi cái hình của cháu ngoại thấy thương (cháu) quá. Coi
nó lầm lũi kìa... Ông nói khẽ khàng: Có ba má nó đấy mà! Bà vẫn không vui tí nào...
hẳn là bà nghĩ phải có bà kề bên cháu thì bà mới yên lòng chắc! Năm nay cháu lớn rồi, chẳng những biết đi mà còn biết chạy rất nhanh và biết hỏi đủ thứ, biết đi nhà trẻ rồi. Chỉ có điều bà phải về quê... mà quê nhà thì xa lắm, con chim bay mỏi cánh qua mấy núi mấy biển cũng chưa tới đâu cháu ơi. Thế nên bà nhớ cháu ghê lắm...
Năm trước cháu còn bé tí. Bà qua chơi và chăm sóc cháu. Bồng cháu ra công viên chơi và chỉ cho cháu bụi hoa hồng. Cháu hãy còn chưa biết nói và chưa biết đi |
Năm nay hết mùa đông vuông sân nhỏ sau nhà lại xanh cỏ và mấy cây hoa tulip, hoa bồ công anh lại đâm chồi nảy lộc và lại trổ hoa. Cháu đã biết đi thăm cái vườn hoa bé tí tẹo của mình rồi đấy. |
Cháu chỉ mới cao hơn cây hoa tulip một chút xíu nhưng biết chăm sóc tưới tắm cho hoa rồi... |
và ngồi yên lặng ngắm nhìn vuông sân... Người ta chỉ có ít cây hoa nhưng người ta sẽ thương nó lắm |
Trong trí tưởng tượng của bà ngoại thì cháu sắp sửa hỏi: Ngoại đâu rồi... |
--- *** ---
5 nhận xét:
Thương "bà " và " cháu " quá !
Tuyet oi ! Ai ma chup cho chau nhung tam hinh de thuong vay , con them nguoi phu de nua lam Ba Ngoai mui long .
Cam on Anh Binh nhen , nho blog cua Anh ma tui co the noi vai loi voi Tuyet .
Cam on Mai Nguyen da vao tham vuon!
Bai nay duoc viet nhan dip ong ba ngoai cung xem hinh chau ngoai tren flckr cua con gai. Thay chau thui thui mot minh khong co nguoi cung choi nen xuc dong chut chut thoi ma!
Chuc Mai Nguyen luon an vui nhe!
Nhất trí với tieudao
Đăng nhận xét