Đêm tháng tư.
Gió lặng. Đã quá nửa đêm nhưng trời vẫn oi bức. Không sao ngủ được. Ngồi dậy
thì để làm gì !? Câu hỏi nghe có vẻ kỳ khôi. Không ngủ thì thức chứ sao! Nhưng...
lại có nhiều chữ nhưng! Nhưng mình sống trơ trọi đã quen. Một mình thui thủi đi
ra đi vô căn nhà. Để tránh phải suốt ngày nói chuyện với cái đầu gối – có nguy
cơ lại rơi vào trạng thái trầm cảm – thì ban ngày kiếm đủ thứ việc để làm. Chẳng
hạn làm cỏ quanh vườn, đó là thứ có thể làm quanh năm không hết. Chẳng hạn dọn
qua dọn lại mấy đống gạch đá mà trước đây mấy chú thợ xây vứt bừa bãi. Làm chí
chết tới khi nào mệt phờ phạc thì thôi, để đừng buồn cô quạnh và để mỗi đêm được
ban cho một giấc yên! Nhưng dù suốt ban ngày đã làm mướt mồ hôi mà đêm nay vẫn
không ngủ được! Quạnh quẻ trong đêm dài quả thực là một cực hình đáng sợ. Chẳng
phải sợ ma! Giá mà có ma để nói chuyện thì cũng bớt trống trải, cũng có thể hầu
chuyện Bồ Tùng Linh thêm một câu chuyện liêu trai. Ban đầu định mở mấy bài thơ
của nhà thơ già ra đọc nhưng (!) đã mấy lần đọc thơ của người tình già này thấy
mất ngủ thêm. Chẳng hiểu ông ấy làm một bài thơ thì mất bao nhiêu thời gian, chứ
có lần mình mất cả đêm trắng chỉ để đọc có mỗi một bài thơ... và khi ngoài cửa
sổ thấy nắng sớm lên thì trái tim của mình nó cũng sụt nhịp – hạ huyết áp –
luôn một thể! Thôi không đọc thơ nữa, lấy cây guitar dạo vài khúc vậy! Mới chơi
mấy trường canh của bản Adagio in g-moll của Tomaso Albinoni – Remo Giazotto thấy
sao nó có cái hơi của hành khúc tang lễ hoặc của requiem quá. Thứ này đàn ban
đêm hàng xóm biết nghe chắc rủa mình chết luôn ! Thôi không đàn nữa...
Lại đi tới đi lui trong đêm! Làm
sao cho hết cái đêm lặng gió chết tiệt này!
Đêm dài quá đêm ơi!
2 nhận xét:
Không hiểu tại sao khi đêm về - càng tỉnh mich, yên ắng thì nỗi lòng của con người ta lại ...càng ồn ào và manh động :(
Có lẽ phải làm cho đêm ĐỘNG không phải bằng tiếng đàn ( da diết giết người đó ) - mà bằng một bài toán đố ...rối nùi ...đầu óc :))
@ Tiêu Dao:
Giải pháp đọc sách toán mỗi đêm trước khi ngủ rất hữu hiệu đấy nhé. Trước đây mình từng đặt mấy quyển sách toán ở đầu nằm. Cái thứ đó chỉ cần đọc chưa quá một trang là... ngủ khò, nhất là gặp các định lý có chứng minh phức tạp. Khổ nỗi từ hồi về hưu tới giờ mình mất hứng thú với toán học rùi...
:(
Đăng nhận xét