Từ hồi lâu ta đã là kẻ già, những đã muốn để ngoài lòng những buồn vui hờn giận của cõi người, thế nhưng đêm nay lại buồn quá!
***
Chiều tối, chẳng
thể đi đâu trong mùa dịch, ra đứng nép ngoài balcon nhìn ra con đường trước nhà.
Mưa rỉ rả, con đường vắng ngắt, ánh đèn đường mơ-hồ-lạnh-lẽo. Nhìn qua
những tán cây thấy cái building mới xây đằng xa tối om, chỉ còn đôi đèn đỏ trên tầng thượng như giọt lệ đêm nhấp nháy, phát lời kêu cứu lên cõi trời sâu thăm thẳm.
***
Cơn dịch như quyền lực của bóng tối, âm thầm bủa vây, xiết thứ gọng kềm vô hình, ngày một bóp chặt hơi thở của thành phố. Những phố xá cửa hàng lần lượt đóng cửa, những giây giăng mắc cấm chợ cấm đường, những cửa chùa và những giáo đường đóng kín, những mặt người khốn khổ - bị đe dọa thất nghiệp đói kém - che sau cái khẩu trang - chừa ra đôi mắt sợ hãi lo lắng - e dè giữ giãn cách: Chớ lại gần nhau, chớ nắm tay nhau, thương nhau thì chớ thăm nhau. Cái câu ca dao trêu ghẹo giờ đây thành một hiện thực dở khóc dở cười: Thò tay mà bứt cọng ngò / Thương em đứt ruột giả đò ngó lơ!!!
***
Ta từ hồi nào đã
là kẻ già. Thấy quê hương oằn mình trong đại dịch - lòng buồn đứt ruột - mà
chẳng thể làm được gì hữu ích!
1 nhận xét:
Mùa dịch, lòng buồn rũ...Nghĩ thì nhiều mà viết không nổi một câu để dịu nỗi lòng.
Hôm nay có người đã viết dùm mình rồi!
Đọc mà nghe gợn gợn buồn -muốn khóc một chút mà nước mắt cứ khô queo!
Thì ra già thật rồi!
Đăng nhận xét