Mỗi năm đến ngày 20/11 là cảm giác lẫn lộn: Có niềm vui học trò cũ, trong đó có những học trò cũng đã già, nhưng vẫn nhớ mời thầy cô về chốn cũ dự một cuộc họp ngắn để nhắc lại ngày cũ và để tri ân. Nói mời thầy cô về chốn cũ mà không nói về Trường cấp 3 Thạnh Phú là bởi cái trường cũ theo năm tháng đã không còn dấu tích gì, quá chăng là còn trong tâm trí. Cũng có nỗi bùi ngùi vì mỗi năm cuộc họp cứ thưa vắng dần, thầy cô cũng vắng và học trò già cũng vắng thêm! Biết làm sao! Gió vô thường thổi không ngừng nghỉ mà! Và cũng có nỗi ngơ ngác khi nhận được lời chúc 20/11 của chính thầy cô và đồng nghiệp của mình. A! Thế các nhà giáo gìà chúc lẫn nhau à!?
Để lại đây vài hình ảnh 20/11 năm nay... để lưu niệm, Thế thôi.
Đây là lời chúc của Thầy Lê Van Hoàng và "đáp từ" của mình đây:
Giáo già lại chúc giáo già! Bùi ngùi như thể được già cùng nhau. Chiều rồi đò vắng trước sau, Mấy ông đò lại cùng nhau... bớ đò!
Còn được bấy nhiêu thầy trò Ngồi hàng đầu là các thầy cô (Từ trái sang) Vương Đức Bình, Đoàn Long Hải, Nguyễn Văn Phong,..., Nguyễn Văn Dợn, Nguyễn Thị Thùy Dương, Nguyễn Thị Tuyết. Thầy Nguyễn Công Tiếng làm phó nháy nên không có trong hình. Học sinh cũ chưa nhớ hết họ tên (!). Xin lỗi sẽ bổ sung sau.
Cô Nguyễn Thị Tuyết còn phát biểu thắm thiết
Cô Thùy Dương và Cô Tuyết
Thầy cô (chúng mình) mới có 7 tuổi. Còn đẹp đôi phải không?
Anh Nguyễn Văn Dợn (Xem ra phát biểu rất cảm động! Chỉ còn thiếu vài giọt nước mắt thôi)
Hôm qua trời mưa nhiều. Mưa từ khuya hôm trước kéo dằng dai đến sáng, Quanh vườn đều sủng nước. Không biết khí hậu đã biến đổi thế nào mà đang mưa lại nghe mấy con ve kêu the thé trong vòm cây, còn trong mấy đám cỏ mọc dầy thì đám lá nghệ chưa tới mùa mà đã héo vàng rũ rượi. Buổi sáng đã định dong xe đến anh Quang Tường chơi làm quen vì đôi lần nghe anh hát truyền cảm và chuẩn mực lắm nhưng rồi thôi! Mưa buồn! Không thể làm gì trừ ngồi nhìn ngoài vườn cây lá lắc lư mỗi khi gió qua.
Ôm cây đàn nhưng ngón tay run quá (có khi mình nghỉ nó run lẩy bẩy chớ chẳng chơi!) không đàn được! Giống y bạn Hào Kiệt khi trước đàn bản Prelude cung Cm mà cổ tay giựt giựt thấy mà thương. Bạn phải đi bác sĩ hết mấy tháng mới bớt. Chắc tới phiên mình rồi! Ai mà chẳng tới lúc!
Ừ... thì mưa đi! Ta ngồi nghe mưa. Ông bạn Bá Phúc có bữa đã nói mưa cũng là nhạc....
Cước chú: Đêm qua (27/11/2022) tình cờ gặp bạn cố tri Nguyễn Khoa Chiến. Đọc cho bạn nghe bài thơ này. Bạn nhận xét câu Tiếng đàn u uẩn lúc có không và bạn cho rằng nên thay bằng Tiếng đàn u uẩn có như không! Thật là tròn ý, nên xin phép viết lại câu trên. Đa tạ người nghe thơ và sửa thơ.
Đấy là một thời gian nan! Đất nước vừa qua một cuộc chiến tranh dài đằng đẳng, vừa thoát khỏi ách thực dân và lệ thuộc, và sắp sửa chịu đựng một cuộc chiến nữa. Một thứ hòa bình mỏng manh vừa chớm tái lập. Niềm vui đoàn tụ - thống nhất chưa kịp tròn vẹn thì phải đối diện với đủ thứ thiếu thốn. Đâu đâu cũng thấy cảnh điêu tàn chưa kịp dọn dẹp hay xây dựng lại. Đâu đâu cũng thấy cảnh xác xơ nghèo nàn, cơm không đủ ăn, bệnh không thuốc uống! Lòng người ly tán...
Những con đường của đất nước - kể cả những con đường gọi là cái quan hay quốc lộ - thời đó lở lói, ổ voi ổ gà ngập ngụa. Những nhà máy, cơ sở sản xuất bị quốc hữu hóa tê liệt. Những tiệm buôn, thương nghiệp không có hàng hóa. Đấy là một đất nước của những vết thương chưa lành và đang chịu thêm những vết thương mới!
Sao mình lại muốn viết một bài thơ không còn vần điệu!?
Mình không hiểu nỗi con người nữa
Con người là một sinh vật phi lí
Bao nhiêu điều tốt đẹp mà nhân loại đang rêu rao
thì hình như đều để che đậy một điều xấu xa nào đó!
***
Không hiểu sao khi con người đứng bên bờ vực tuyệt chủng
Ngay khi nó còn chưa biết cách giải quyết những thảm-họa-chắc-chắn
Ngay khi nó thừa biết trái đất là hành-tinh-không-còn-sống-được đã cận kề
Ngay khi nó thấy rõ mặt trời sẽ thành lửa thiêu đốt loài người
Nước sẽ trở nên đắng!(1)
Ngay khi nó biết chắc rồi lửa sẽ phá hủy thành Sodome! (2)
Ngay khi nó biết chỉ một sai lầm nhỏ thì mọi thứ từng làm nên văn minh sẽ tiêu tan
Ước mơ về tháp Ba-ben rồi sẽ sụp đổ
Những người ngợi ca niềm vui rồi sẽ thất vọng (3)
Vậy đó nhưng
Từng bầy quạ sắt vẫn bay vần vũ trên đầu
Một con thú đựợc ban quyền hành trên các bộ tộc, các dân, các thứ tiếng, và các nước. (4)
Kêu gọi con người mổ qua cắn lại nhau!
Nó vẫn thừa biết "Kẻ thù ta đâu có phải là Người" (5)
Thế nhưng
Con người vẫn không ngừng mổ qua cắn lại nhau!
Hè nhau vỗ tay cho thêm thù hận... (6)
***
Biết nên làm gì nữa... biết điều gì rồi sẽ xảy ra nữa!
- Hãy đưa lưỡi liềm ra và gặt đi vì giờ gặt đã đến! (7)
Phải vậy không!?
!!!!!!!
(1): Relevation (Sách Khải huyền) 8:11 The name of the star is Wormwood. A third of the waters became wormwood, and many people died from the water, because it had been made bitter.
(2): Kinh thánh cựu ước - Sáng thế 19: 1-29
(3): Ode to joy (tụng ca niềm vui / sau những nỗi đau khổ mà nhân loại gánh chịu). Tên một mouvement (chương IV) - đoạn hợp xướng/đồng ca - trong Symphony No. 9 của Ludwig van Beethoven. Là một phần nội dung của bài thơ An die Freude ("Ode hoan ca") của Friedrich Schiller.
(4): Revelation 13: 9 And authority was given it over every tribut and people and language and nation.
(5): "Kẻ thù ta đâu có phải là Người! Giết Người đi thì ta ở với ai ..." Ca từ trong bài hát Kẻ Thù Ta của Phạm Duy!
(6): Ca từ trong bài hát Hát trên những xác người của Trịnh Công Sơn
(7): Revelation 14: 15 And another angel came out of the temple, calling with a lound voice to him who sat on the clound, "Put in your sickle, and reap, for the hour to reap has come, for the harvest of the earth is fully ripe."
Hành âm thứ tư (chương IV) (bắt đầu ở 47:12) của Bản giao hưởng số 9 do dàn nhạc The West-Eastern Divan trình bày và nhạc trưởng Daniel Barenboim điều khiển:
Tôi ghét chiến tranh! Điều đó rõ rồi! Tôi sinh ra giữa chiến khu, trong chiến tranh, lớn lên trong chiến tranh, quen thuộc với chiến tranh, chỉ thấy chiến tranh, đến nỗi hồi đó có lần tôi hỏi Mẹ tôi: Mẹ ơi, hòa bình ra làm sao hả Mẹ? Tội nghiệp tôi chưa! Hai Mẹ con ngồi trong bóng tối dầy đặc, bên hông nhà. Phải ngồi trong đêm tối không có ánh đèn. Tôi thèm thắp đèn để học bài nhưng không thể được. Ánh đèn sẽ làm Mẹ con tôi thành mục tiêu của một phát đạn hay một quả rocket, một quả mortier - luôn luôn rình rập - nào đó. Mẹ tôi thầm thì trả lời: Hòa bình là... khi nào hòa bình thì đêm trăng con có thể đi chơi mà không phải sợ hãi, không sợ đạp lựu đạn hay vướng mìn. Nghe tiếng máy bay trong bầu trời xanh con không phải sợ. Chỉ đơn giản là vậy!
***
Năm nay tôi 69 tuổi. Tôi may mắn đã sống được hơn 47 năm trong hòa bình. Bốn mươi bảy năm đó nhiều khi gian nan, đói kém rạc cả người, trăm ngàn thứ khó khăn vất vả. Nhưng đúng thật, 47 năm đó bầu trời thì xanh yên bình và ánh trăng thật là êm ái... Vậy cũng đủ cho một thứ hạnh phúc khiêm tốn. Mẹ tôi ở bên kia thế giới chắc cũng yên lòng với thứ hạnh phúc đó của tôi.
***
Thế giới chẳng ngày nào không chiến tranh! Hằng ngày ở nơi này nơi kia người ta vẫn tìm giết nhau. Hể gặp nhau là giơ súng lên, là đe dọa nhau, là ép nhau cho nó hết đường sống, cho nó đói khát, cho nó cùn mằn đau khổ cực kì. Chiến tranh là một thứ thuộc về bản chất của con người. Chiến tranh là một lời nguyền rủa có hiệu lực chừng nào loài người còn tồn tại. Muôn loài khác có lẽ sẽ rất hạnh phúc nếu không còn loài người. Việc tuyệt chủng của một loài sinh vật là điều rất đáng buồn, nhưng hình như loài người không nghĩ rằng mình sẽ tuyệt chủng!
***
Mấy hôm nay lại ồn ào chiến tranh ở bên trời Âu, ở cái xứ Ucraine. Người ta bắn nhau dữ dội và người ta đè nén nhau, người ta hè nhau "vỗ tay cho thêm thù hận (*)!" Con gái tôi lại hỏi Ba ơi, tại sao vậy!? Ba coi mấy cái hình người ta chạy loạn nè, tội nghiệp quá! Ba ơi, liệu rồi chiến tranh có lan ra tới chỗ tụi con không!?
***
Tôi nhớ tới bầu trời xanh của Mẹ tôi. Tôi nhớ đến ánh trăng êm đềm của Mẹ tôi. Nhưng tôi không bằng Mẹ tôi, không như Mẹ tôi, tôi không buồn trả lời nữa. Bây giờ thì tôi phải học cách thương tôi chớ không phải thương loài người nữa. Tôi thì làm được gì cho loài người!? Nước mắt của loài người đã như biển rồi, được gì thêm giọt nước mắt của tôi!
!!!!????
"Người vỗ tay cho thêm thù hận, Người vỗ tay xa dần ăn năn ...". Lời này là của Trịnh Công Sơn - Tội nghiệp ông ấy!
PEUT-ÊTRE LE SOLEIL (Anna Ayanoglou)
-
PEUT-ÊTRE LE SOLEIL J’ai eu des mois où il était si rare qu’il
ordonnait mon temps, dictait mes pas – au sommet de sa course je quittais
la tiédeur du...
Thoáng đãng
-
Ở Mỹ, những tháng gần cuối năm là mùa lễ hội. Sau khi ăn lễ Thanksgiving là
mọi người thường trang trí nhà cửa, trang trí cây thông để mừng Chrismast
và N...
Jo Marcel số 25 (1971)
-
Trung Tâm Phát Hành NhạcJO MARCELCrystal Palace lầu 1 số 204, 105 Võ Tánh
Sg ĐT 90,669Đúng 8 giờ sáng ngày thứ bảy 9-1-1971JO MARCEL hân hạnh giới
thiệu ta...
CÒN MỘT NẺO CHUNG
-
Hôm qua con về đám giỗ Ba
Sài Gòn Bến Tre tự nhiên xa
Một mình nhẩm đếm từng cây số
Không sợ đường xa - sợ tình xa
Mười tháng không về lạ Bến Tre
Nước m...
Tossing Hearts. . .
-
Hello my friends,
Valentines is only six days away.
So for me, that meant time to put away the winter décor and start
tossing hearts.
My cute blog...
-
Il y a quelques jours, mon premier livre en tant qu'autrice complète est
paru ! il s'agit d'un abécédaire regroupant les métiers imaginaires que
j'avais ...