(Để nhớ Bảy Hiếu và Tấn Phúc)
Năm xưa ta có đôi người bạn
Mỗi chiều quán cóc họp bến sông
Nói chuyện “triều đình”, chuyện dân khổ
Không tiền mua rượu uống trà không
***
Chí lớn nhưng tài thì không lớn
Đứa thì quan mọn đứa lông bông
Riêng ta ngồi gõ dăm đầu trẻ
Tiếng đàn u uẩn có như không!
***
Hàm Luông nước chảy xuôi sông lớn
Mấy đứa bên trời những rạch con
Mắt nhìn mây trắng pha mây trắng
Đầu bạc cuối đời lòng vẫn son
***
Ai về Thạnh Phú cho ta nhắn
Bạn đã về đâu… đã về đâu!?
Đôi dòng lệ nhớ ai xưa ấy
Một tiếng đàn ta gởi thinh không!
(10/10/2022 – Vương Đức Bình)
Cước chú: Đêm qua (27/11/2022) tình cờ gặp bạn cố tri Nguyễn Khoa Chiến.
Đọc cho bạn nghe bài thơ này. Bạn nhận xét câu
Tiếng đàn u uẩn lúc có không
và bạn cho rằng nên thay bằng
Tiếng đàn u uẩn có như không!
Thật là tròn ý, nên xin phép viết lại câu trên.
Đa tạ người nghe thơ và sửa thơ.
1 nhận xét:
Sóng nước Hàm Luông vẫn êm đềm
Hai dòng xuôi ngược nỗi mênh mông
Thế sự thời gian và tóc bạc
Vô thường và "SẮC TỨC THỊ KHÔNG "
Bình thường thế tục là thương tiếc
Là nỗi bâng khuâng đến không lời
Chốn cũ người xưa và... chi nữa
Đã khiến lòng tôi phải ngậm ngùi
Thơ tình ai trải lên trang giấy
Người đọc đôi câu đã bồi hồi
An nhiên không thể ngăn thương cảm
Đã không ngăn được lệ tôi rơi!
Đăng nhận xét