Thứ Năm, 21 tháng 5, 2015

SINH NHẬT




Ngày này khi Mẹ còn sống thì
mình sẽ được một hộp bánh LU
và một tờ nhạc mới.

Còn bây giờ thì mình tự đi xin mấy nhánh bông,
về cắm vào bình và tự mừng ngày mình được
Mẹ đưa vào cuộc sống vậy.




Thứ Sáu, 15 tháng 5, 2015

ĐÊM LẶNG GIÓ


Đêm tháng tư. Gió lặng. Đã quá nửa đêm nhưng trời vẫn oi bức. Không sao ngủ được. Ngồi dậy thì để làm gì !? Câu hỏi nghe có vẻ kỳ khôi. Không ngủ thì thức chứ sao! Nhưng... lại có nhiều chữ nhưng! Nhưng mình sống trơ trọi đã quen. Một mình thui thủi đi ra đi vô căn nhà. Để tránh phải suốt ngày nói chuyện với cái đầu gối – có nguy cơ lại rơi vào trạng thái trầm cảm – thì ban ngày kiếm đủ thứ việc để làm. Chẳng hạn làm cỏ quanh vườn, đó là thứ có thể làm quanh năm không hết. Chẳng hạn dọn qua dọn lại mấy đống gạch đá mà trước đây mấy chú thợ xây vứt bừa bãi. Làm chí chết tới khi nào mệt phờ phạc thì thôi, để đừng buồn cô quạnh và để mỗi đêm được ban cho một giấc yên! Nhưng dù suốt ban ngày đã làm mướt mồ hôi mà đêm nay vẫn không ngủ được! Quạnh quẻ trong đêm dài quả thực là một cực hình đáng sợ. Chẳng phải sợ ma! Giá mà có ma để nói chuyện thì cũng bớt trống trải, cũng có thể hầu chuyện Bồ Tùng Linh thêm một câu chuyện liêu trai. Ban đầu định mở mấy bài thơ của nhà thơ già ra đọc nhưng (!) đã mấy lần đọc thơ của người tình già này thấy mất ngủ thêm. Chẳng hiểu ông ấy làm một bài thơ thì mất bao nhiêu thời gian, chứ có lần mình mất cả đêm trắng chỉ để đọc có mỗi một bài thơ... và khi ngoài cửa sổ thấy nắng sớm lên thì trái tim của mình nó cũng sụt nhịp – hạ huyết áp – luôn một thể! Thôi không đọc thơ nữa, lấy cây guitar dạo vài khúc vậy! Mới chơi mấy trường canh của bản Adagio in g-moll của Tomaso Albinoni – Remo Giazotto thấy sao nó có cái hơi của hành khúc tang lễ hoặc của requiem quá. Thứ này đàn ban đêm hàng xóm biết nghe chắc rủa mình chết luôn ! Thôi không đàn nữa...
Lại đi tới đi lui trong đêm! Làm sao cho hết cái đêm lặng gió chết tiệt này!
Đêm dài quá đêm ơi! 

Thứ Bảy, 7 tháng 3, 2015

Vô đề đầu năm.


Có một người gởi cho mình một message:
“Thưa Anh ! Cái gì anh cũng có hết,
vậy anh còn muốn gì nữa... sao anh ích kỷ vậy !!!?”.
Cái message đó làm cho mình cười buồn.
Bài viết này để trần tình với người
đã gởi cho mình cái message đó.
Có thể bạn khác – khi đọc bài này – không hiểu tôi
đang tư biện nhập nhằng cái gì đây.
Xin thứ lỗi cho tôi.
Trong trường hợp đó xin bạn cười xòa,
nói rằng “rõ chán” và... đừng thèm đọc nữa! 




Cười và buồn! Đúng vậy, khi bước vào tuổi 60 thì cái gì mình cũng có. Đủ rồi! Mình có một gia đình yên ấm, con cái thành đạt, sắp về hưu và trong nghề nghiệp thì chưa có ai chê trách mình điều gì. Nghĩa vụ đối với xã hội và đối với gia đình mình đều “trả nợ” đầy đủ. Tiền bạc thì ngó lên thấy mình không bằng nhiều người nhưng như vậy thì cũng đủ sống mà không cần con cái lo toan chu cấp một khi mình về hưu. Tuy nhiên để được điều đó thì mình đã vượt qua biết bao nhiêu khó khăn và đã đánh rơi dọc đường nhiều ước mơ của lúc tuổi trẻ. Người ta nói “ngũ thập nhi tri thiên mệnh...” là xác đáng. Ngoài 50 thì biết mình đã làm được gì, còn có thể làm gì và biết những gì mình vĩnh viễn sẽ không làm được, biết chắc lưỡi ngậm ngùi cho nhiều hư vọng của tuổi trẻ đã tàn phai. Đến 60 thì biết lời giải của nhiều bài toán của cuộc sống, có thể cảm động khi đọc Bát-nhã-Ba-la-mật-đa tâm kinh và rung động với chân lý của những lời kinh Kim Cang. Mà thật ra không phải kinh Bát Nhã là lời giải cho những vấn đề của cuộc-sống-còn. Có cái gì đó như trong toán học: có những chứng minh cho một số bài toán (giải được) và có chứng minh rằng một số bài toán khác là không có lời giải và... có chứng minh rằng một số bài toán là không tồn tại, đi tìm lời giải cho những “bài toán” đó là mất công vô ích. Những hư vọng của cuộc sống thuộc về hai loại sau: hoặc là nó không có lời giải hoặc thực ra nó không hề tồn tại. Bát-nhã-Ba-la-mật-đa là nhận thức về “tính giải được” của nhận thức, là nhận thức về chính nhận thức. Và cái bi kịch của con người rằng là nó vẫn hy vọng vào một ngày nào đó giải được cái bài toán đã được chứng minh rằng không giải được hoặc nó đau khổ ôm ấp cái bài toán thật ra không hề tồn tại. 

Thưa người không quen biết đã trách móc tôi qua cái message đã nói trên kia, tôi cũng rơi vào cái bi kịch đó thôi. Tôi xin người một niệm để giải oan vậy!


Thứ Tư, 28 tháng 1, 2015

Test

Xin lỗi người đọc... Entry này chỉ để kiểm tra việc duy trì blog sau khi blog này bị tấn công bởi VDC và Trip Wellcome. Bản thân tại hạ gần đây đã không thể truy cập bình thường blog của mình nữa (trừ khi dùng giải pháp vượt qua tường lửa). Một lỗ hổng bảo mật nào đó của Google đã cho phép các web site đen nói trên chiếm quyền truy cập blog "Lời quê góp nhặt dông dài mua vui" và redirect đến các site nói trên. Test này là một cố gằng để giành lại URL đã bị kẻ xấu chiếm dụng!

Thứ Tư, 8 tháng 10, 2014

Tình như hạt cát.


Bài này lúc đầu tôi định viết
 cho một đóa hoa khiêm tốn bên đường,
nhưng hoa ấy không hiểu ngôn ngữ của tôi
nên tôi đành post lên đây vậy.



Tình như hạt cát nhỏ
Gió thổi rơi bên đường
Em là hoa nội cỏ
Nắng hè làm khô hanh

***

Tình như hạt cát nhỏ
Lao xao trong bụi mờ
Tiếng tình nghe đồng vọng
Biết hướng nào thấy nhau!?

***

Tình như hạt cát nhỏ
Sa mạc đời hoang vu.
Tôi trong hạt bụi nhỏ
Mênh mông tình thiên thu.