Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2007
Xóm già.
Thứ Năm, 22 tháng 11, 2007
Chờ bão
Mây mù từng giờ qua lại thêm dày, trĩu nặng. Gió chưa mạnh, chỉ thỉnh thoảng kéo lướt qua, thậm chí còn có vẻ yên bình hơn cả những ngày mưa bình thường giữa mùa. Nắng cứ yếu-ớt-âm-u và hơi ngộp ngộp. Người ta hỏi nhau bão tới chưa. Các dự báo bão cứ ra rả trên đài … 12 giờ tới … 36 giờ tới … có thông báo cho các trường nghỉ học ngày mai. Vậy là bão tới gần lắm rồi hả? Ừa … chắc vậy rồi. Đi đường lo lắng nhìn những hàng cây … cây này to quá … cây này có nhánh gie ra dài quá … Ngày thường thấy nó bóng mát thế, bây giờ thấy sợ sợ .. Coi chừng gió thổi nó gãy rớt lên đầu thì khốn! Ngó cây dừa cạnh nhà bây giờ thấy sao nó cao thế và gần nhà quá! Ái chà buồng dừa kia mà bay lên mái nhà thì cứ y như bị dội bom! Không gian bỗng nhiên có nhiều đe dọa quá.
Đêm. Gió lặng. Sao gió lặng thế nhỉ? Bão nó đang nấp ở đâu vậy? Nó đang đi qua đi lại lượn lờ ngoài biển hả? Nó như con ma còn nấp đâu đó trong vườn. Ngủ đi nào … đã bảo là sáng mai nó mới vô tới! Còn bây giờ nó … mới gần gần thôi. Chậc! biết thế … nhưng hơi thở của nó đã thấy lạnh lạnh rồi. Thôi … chả sao cả! Cái gì tới sẽ tới. Cái gì phải làm thì làm rồi. Ngủ thôi!
Thứ Năm, 1 tháng 11, 2007
Canh hến.
Cái hồi ông còn đi làm! Lương ba cọc ba đồng, lãnh ra chưa được ba ngày đã hết. Mà ông có “xài” cái gì đâu! Sớm bửng ông mới đi chợ với anh bạn. Đi loanh quanh không biết mua cái gì cho sống được lâu lâu một chút. Hồi may, hai ông tướng gặp một bà bán cá trông cũng có vẻ phúc hậu. Trong rổ là một mớ cá con lụn vụn. Coi bộ cá cũng tươi. Chà mớ cá này mua về kho khô ăn nhín nhín thì hai ông tướng cũng sống được cả tuần. Ừa thì mua đi hai chú! Bà bán cá nói như vậy. Rẻ mà! Thôi thì mua. Cân đong đo đếm xong bà bán cá liền nói với giọng thông cảm “Mấy chú mua được mớ cá rẻ đó! Mấy hôm nay người ta mua cá này cho heo ăn dữ lắm” . Ối trời ơi! Chưa ăn sáng mà có cái cục gì đó khi không mắc ngang trong cần cổ!
Cũng chưa tởn! Lần đi chợ ông thấy mớ khoai lang rẻ bèn mua liền. Đem về sáng hôm sau nấu lên cho cả bọn cùng ăn. Chẳng ai ăn được củ nào. Anh bạn hầm hầm! Hỏi sao không ăn? Đáp ”Ôi! Có gì đâu! Tại cái giống khoai ông mua là giống 3 – 5 – 0 – 9. Cái giống này nó hay sùng từ trong bụng sùng ra nên không muốn ăn.”
Vậy đó. Bây giờ ông lại đi loanh quanh trong chợ. Biết mua cái gì? Mà chợ trưa rồi, món ngon người ta mua hết trơn! Bỗng có một cô nhỏ, cũng cở con gái ông thôi, cái áo pull vàng tươi nhưng hai bàn chân với mấy móng chân phèn vàng nghín, níu ông. “Ông ơi mua dùm con mớ hến này đi ông”. “Mua đi ông ơi cho con về kịp chuyến đò!”."Rẻ lắm!". Ông chợn vợn … bởi vì bằng cuộc đời của ông thì ông thừa biết khi người ta phải đi xúc hến bán thì người ta cũng gần tới đáy cuộc đời rồi. Bởi vì hến ở ngoài sông ngoài rạch. Chờ nước ròng xuống mà xúc. Chẳng phải đất của ai. Ông cũng đã từng đi xúc hến! Ông bà hay nói ví von “Cạp đất mà ăn!”. Chưa tệ lắm vì còn đất để cạp. Tệ hơn phải nói “Xúc hến mà ăn!”. Coi bàn chân của con nhỏ kìa! Cái mặt còn trẻ mà hai bàn chân nứt nẻ, móng chân như lưỡi mai xơ xác. Không mua giùm nó mớ hến không chừng con nó đang khóc ngất ở nhà chờ mẹ về bú!
Vậy là ông mua mớ hến! Còn cho thêm con nhỏ hai trăm bạc lẻ! Cái này đem về nấu canh bồ ngót chắc bả khen ngon chớ không cự gì ông đâu!