Thứ Ba, 12 tháng 2, 2008

ĐỘC THOẠI TRONG ĐÊM.

(... Nhiều khi thấy ta là thác đổ, tỉnh ra có khi còn nghe ... - TCS)
Với chị
Chị ơi! Chị thấy không bây giờ em cũng già rồi. Em biết mình già không phải tại em mệt mõi với cuộc sống hay vì chân đã yếu, mắt đã kém, tai có khi nghe không rõ – dù quả thật là vậy - mà vì em giật mình khi nghe chị bảo mái tóc của chị đã bạc trắng. Mấy chục năm em rồi không được ngồi nói chuyện với chị, không nghe tiếng chị nói. Sáng nay nghe tiếng chị hỏi qua điện thoại em rất vui. Nghĩ cũng buồn cười về những câu chuyện của chị em mình. Luôn luôn là những câu chuyện đâu đâu chị hả. Chuyện về những đóa hoa mai, hoa đào hay hoa gì đó cứ như hai chị em đang sống trong một cõi tiên nào. Ôi chị của em, trong lòng chị cứ mơ tưởng tới những đóa hoa, tới những vẻ đẹp thanh cao nào đó. Chị sung sướng vì được một họa sĩ muốn chị làm người mẫu cho một khung tranh dù chị đã ngoài 60! Làm em nhớ tới cái ông Văn Cao suốt đời ở một căn nhà hẹp giữa chợ, ồn ào, trần tục - bước nửa chân khỏi cửa là chạm phải chợ đời - mà suốt đời mơ một căn nhà bên suối để
Nghe suối róc rách trôi hoa lừng hương gió ngát./ Đàn nai đùa trong khóm lá vàng tươi./

Tơ đàn chùng theo với tháng năm, /
Rừng còn nhớ tới người. / Trong chiều nào giữa chốn đây, / Hồn cầm lắng tiếng đời.
Mà nếu không có chị cũng với những tơ tưởng đó thì chắc em không khi nào đủ can đảm ngồi học đàn, vật vã với những bản nhạc cổ điển có khi sưng cả những ngón tay. Em đã đàn cho biết bao nhiêu người nghe thì chỉ có chị khi nghe em đàn là hiểu được những trăn trở, day dứt hay nỗi buồn phiền của em phả vào đó. Chỉ có chị mới hiểu được một tiếng ngân mong manh. Chỉ có chị mới trân trọng một nốt lặng của tiếng đàn khi lòng em đang buồn vì chuyện tình đổ vỡ. Chị có biết đàn đâu, có biết âm nhạc đâu, nhưng chị biết nghe ra trong một tiếng đàn trái tim em buồn khổ. Và chỉ có chị mới biết im lặng nghe đàn với sự trân trọng trước một nhịp rung của trái tim. Chị không nghe nhạc để giải trí, chị nghe nhạc với sự tinh tế và … thấu hiểu cuộc đời.
Chị biết không lâu lắm rồi em không đàn được nữa … Biết bao giờ chị về để em có thể ngồi đàn cho chị nghe.

Với P.
Thế là anh xa em đã gần 40 năm! Hơn một phần tư thế kỹ! Đến nỗi khi anh đang nghĩ về em đây thì anh cũng không biết em có còn sống trên đời này không nữa. Bởi vì từ ngày ấy đến nay anh không có cách gì để có một chút tin tức về em. Cái suy nghĩ rằng không biết em có còn sống hay không là một suy nghĩ quá đau đớn nên để tránh nổi đau đó đôi khi anh cố gắng hình dung ra em bây giờ ra sao. Có lẽ mái tóc mượt mà ngày xưa đó giờ cũng đã như mây trắng, có lẽ ánh mắt trong veo đó giờ chắc cũng hơi nhuốm buồn, có lẽ đôi bờ môi hình trái tim đó giờ cũng có chút héo hon … Mà thôi hãy để anh cứ hình dung em như ngày xưa! Cái bài thơ của Du Tử Lê mà ngay những ngày đầu quen biết em ưa đọc cho anh nghe
“ Tình đi từng bước trên đầu gió. / Gieo xuống lòng nhau ôi từng hạt thương đau. / Người một phương ta cũng một phương. / Phố cao ngày thấp nên nắng mưa trùng trùng
.………………
Người chôn đời mà ta đắng cay. /
Cây im lá và khói sương bay./ Chim treo mỏ cứng trơ xuơng mục. / Sống đã chẳng cùng, chết sao hay.”
hóa ra là một điềm gở. Thời gian là cái gì ghê gớm thật! Thời gian làm cho điềm gở thành sự thật, làm tàn phai dần những hy vọng mong manh và cũng chính thời gian làm chín dần những nỗi đau khôn nguôi.
Nếu quả thật có cái người ta gọi là thần giao cách cảm thì em ơi - dù ở nơi đâu đó - hãy tha thứ cho anh, tha thứ cho những năm tuổi trẻ anh đã không biết làm gì để bảo vệ em và bảo vệ cho những tình cảm đẹp đẻ em đã dành cho anh.

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

Right hеre is the perfect web sіte for anуbody who hopes to find out abοut
this topiс. You know so much its almoѕt tough to argue with you (nοt that I rеally wіll neеԁ tо…НaHa).
You definitely put a bгand new spin on a tоpic that
hаѕ been written аbοut for many years.
Excellent stuff, juѕt excellent!

My web-sitе: gallatin carpet cleaning company