Mấy năm rồi không trao đổi thư với bạn vì - thiệt tình - bạn và mình mỗi người có một cảnh sống giờ đây rất khác nhau đến nỗi lắm khi mình không biết nên viết gì nữa. Tuy vậy mình luôn nhớ đến bạn: Không hiểu bạn lúc này như thế nào? Đời sống vẫn dễ chịu? Con cái đã trưởng thành và đã đi làm những đâu? Chị Vân lúc này ra sao? Mình vẫn thỉnh thoảng ghé thăm trang LTS guitar và đôi khi ghé xem cái Forum để mong coi các sinh hoạt guitar của bạn. Mình có đăng kí là thành viên nhưng không hiểu sao cái forum đó không cho phép thành viên post bài lên vậy?! Mình có xem danh sách thành viên đăng kí, dễ có đến mấy ngàn, nhưng chẳng thấy ai trao đổi cái gì trừ các bài của bạn. Vậy thì chức năng của forum đó đâu có phát huy được! (Xin lỗi bạn chút - nhưng quả thật vậy!)
Bà nhà của mình về hưu vài năm rồi. Con cái đã ra trường, đã lập gia đình và đi làm xa hết. Đôi khi mình cũng cảm thấy cô quạnh nhưng biết làm sao: Con cái như những cánh chim, hể ra ràng thì phải bay đi chớ sao! Mình ráng gõ đầu trẻ vài năm nữa là xong nghĩa vụ đối với xã hội. Vậy coi như trong cuộc đời mình cũng làm được vài việc con con và còn một đống ước mơ chẳng khi nào thành hiện thực. Thôi kệ! Tài năng của mình cũng chỉ tới đó, chẳng buồn vui làm gì cho mệt! Mình cũng còn đàn đôi chút và ... vẫn đàn dở như xưa! Có điều tiếng đàn bây giờ chắc nhiều u uẩn hơn, nhiều dấu lặng hơn: Một bản Hạ Trắng giờ đây đàn vấp búa xua, một bản Lositios de Zaragosa dần dần quên mất nhiều đoạn, một bản Sonate Ánh Trăng hơn 30 năm chưa khi nào đàn hết. Kệ! "lẳng tẳng" với mấy cái romance cũng khuây khỏa được. Khuya đêm trước nhớ tiếng đàn của bạn, ngồi đàn một mình rồi viết được mấy câu. Giờ mời bạn xem, coi như ít lời "Tử Kì gởi Bá Nha" vậy.
Bà nhà của mình về hưu vài năm rồi. Con cái đã ra trường, đã lập gia đình và đi làm xa hết. Đôi khi mình cũng cảm thấy cô quạnh nhưng biết làm sao: Con cái như những cánh chim, hể ra ràng thì phải bay đi chớ sao! Mình ráng gõ đầu trẻ vài năm nữa là xong nghĩa vụ đối với xã hội. Vậy coi như trong cuộc đời mình cũng làm được vài việc con con và còn một đống ước mơ chẳng khi nào thành hiện thực. Thôi kệ! Tài năng của mình cũng chỉ tới đó, chẳng buồn vui làm gì cho mệt! Mình cũng còn đàn đôi chút và ... vẫn đàn dở như xưa! Có điều tiếng đàn bây giờ chắc nhiều u uẩn hơn, nhiều dấu lặng hơn: Một bản Hạ Trắng giờ đây đàn vấp búa xua, một bản Lositios de Zaragosa dần dần quên mất nhiều đoạn, một bản Sonate Ánh Trăng hơn 30 năm chưa khi nào đàn hết. Kệ! "lẳng tẳng" với mấy cái romance cũng khuây khỏa được. Khuya đêm trước nhớ tiếng đàn của bạn, ngồi đàn một mình rồi viết được mấy câu. Giờ mời bạn xem, coi như ít lời "Tử Kì gởi Bá Nha" vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét