Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2009

Ghi trong chiều ...


Ngồi lặng lẽ trong vườn, làm cỏ. Không biết từ hồi nào đâm ra ghiền làm vườn. Không phải nông dân! Bằng chứng là cây cối trong vườn dở òm, trái lưa thưa. Làm vườn để khỏi phải suy nghĩ mông lung, để tránh stress. Đã quá mệt mỏi với bao nhiêu thứ phải suy nghĩ. Cái nghề của mình là cái nghề suy nghĩ: từ suy nghĩ để lập trình máy tính đến suy nghĩ để viết cái giáo trình mà hạn chót phải giao ngày càng đến gần, rồi lại suy nghĩ về CNTT trong giáo dục mà ngài hiệu trưởng đặt cho mình phải viết (Cái này thì đang suy nghĩ không ra! Hứa lèo với ngài hiệu trưởng mấy bận rồi! Lẽ ra ông ta nói với mình phải làm gì thì lại đi hỏi ngược lại mình! Khổ thay!) Ông bạn Tấn Phúc nói nửa đùa nửa thật: Ông anh đau khổ vì ông anh đi trước thời đại! Chậc! Nghe như mình không phải là nhà chiến lược thì cũng là đấng tiên tri không bằng! Bà nhà thì phán cho một câu: Anh là một người lệch chuẩn! Ơ hơ … chuẩn ra làm sao nhỉ?! Cô bạn sính thơ thì độp cho hai câu: Nghiệm chẳng tới chân niềm diệu thú/Suy chưa cùng lý chuyện đời trêu. Trời! Cái lý của cuộc đời ra làm sao vậy ta? Có khi mình còn không hiểu mình nữa là! Đại ca Cao Thoại Châu thì gán cho mình: L’homme qui en savait trop - Kẻ biết quá nhiều. Đại ca nghĩ mình thì biết cái gì mà quá nhiều!? Con cái thì không dám nói gì tía nó nhưng có vẻ như chúng đang suy nghĩ: Ba… giống ông già Khốt-Ta-Bít. Ngồi ngó cái bóng bụi chuối đổ dài trên cỏ khô. Cái bóng đó khi này khi khác, thay hình đổi dạng theo gió lay mấy tàu lá chuối. Mình thì giống bụi chuối còn mọi người thì thấy mình giống cái bóng chuối!

Đang làm cỏ thì có điện thoại từ nơi xa lắc - tận những Sacramento - gọi về. À! huynh Tịnh Trung. Chỗ đó giờ đang là 1 giờ đêm, thời tiết đang là -2 độ. Lạnh cóng mà ngồi gác cổng cái sân bay mênh mông, lặng ngắt thì chắc huynh này nhớ nhà, nhớ mái ấm Bồ Đề, nhớ Bến Tre đây. Đêm khuya lơ khuya lắc gọi về nói chuyện đời chuyện đạo. Vứt cây dao làm cỏ qua một bên nghe huynh tâm tư về lẽ sống. Huynh Tịnh Trung kết thúc câu chuyện dài trên điện thoại bằng một câu: Hạnh phúc = Tâm an + Thân khỏe. Úy trời! Cái đẳng thức này hay à nghe! Quá đúng! Rằng hay thì thiệt là hay … Lại suy nghĩ lan man (suy nghĩ nữa rồi!), lại nhớ nhà văn Nguyễn Ngọc Tư muốn đặt tên cho con là Tâm An. Cái ước muốn của bà nhà văn này thiệt là … vĩ đại! Vĩ đại ở chỗ Ông Huy Cận đã từng viết về các vị La Hán:


Mặt cúi nghiêng, mặt ngoảnh sau
Quay theo tám hướng hỏi trời sâu
Một câu hỏi lớn. Không lời đáp
Cho đến bây giờ mặt vẫn chau.


Vấn đề nhè ở chỗ giữa cuộc trần ai:


Các vị ngồi đây trong lặng yên
Mà nghe giông bão nổ trăm miền
Như từ vực thẳm đời nhân loại
Bóng tối đùn ra trận gió đen.


Tìm đâu ra cái “Tâm An” đó chớ? Thôi! Không suy nghĩ nữa!


****

Không có nhận xét nào: