Thứ Tư, 9 tháng 3, 2011

Con sáo và quê cũ.

.
...
Một ngày chị Hai về quê cũ. Đi một vòng trái đất rồi trở về nơi chốn mình đã sinh ra, nơi chốn giờ đây còn lại mẹ già, cha già mỗi ngày một thêm héo hắt. Khi chị ra đi thì tình nghĩa vợ chồng đang lúc tràn đầy đầm ấm yêu thương, mấy đứa con xinh và ngoan hiền. Khi chị về thì biển cố cuộc đời ngày nọ đã lấy đi, đã ôm vào lòng biển người chị yêu thương và tất cả những đứa con. Chị như con sáo lạc bầy, lạc lõng bay trong bão táp. Bao nhiêu nước mắt chị uống trở lại vào tim. Đã từng có một ngày chị đứng chôn chân giữa nơi kinh thành hoa lệ, đắm chìm trong nỗi đau riêng, tiếng thổn thức không rơi khỏi tim mình. Giòng sông Seine lạnh lẽo không như giòng Hàm Luông ấm áp, nắng rừng Boulogne không ngọt ngào như rừng dừa êm mát, chị đã muốn bỏ quên cuộc đời!

Một ngày chị Hai về quê cũ, tóc mai giờ đã phai sương. Chị về thăm cha mẹ và chị về thăm lại quê chồng, tận tụy làm nghĩa vụ của con dâu thảo dù giờ đây không còn gì ràng buộc. Sợi dây ràng buộc nếu có chăng là sợi tình sợi nghĩa, bền bỉ như lời tự hứa của chị với vong linh của người chồng yêu quý. Con sáo lại về quê cũ, tiếng hót có một chút vui và ẩn chứa mênh mông là buồn.

Một ngày chị Hai về quê cũ. Chị ngồi với nụ cười xa vắng giữa những đứa em. Bây giờ chị siêng vào chùa lễ Phật. Chị quì dưới toà sen, tìm chút thanh thản hiếm hoi, tự mình chiêm nghiệm lẽ sắc không. Chị như con sáo đậu bên cổng chùa, ngó nghiêng giòng sông… rồi thương những đời như lục bình trôi!
Cảm ơn Đông Quan vì đã ghi lại video này

Không có nhận xét nào: