Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

NHỚ




  • Một:


Đó là những ngày mưa dầm bên bờ sông Mỏ Cày, đâu khoảng năm 1985-86. Có một lớp Toán, một lớp Văn. Khi đó mình dạy Giải tích cổ điển còn Hàm Luông dạy Văn học dân gian, bồi dưỡng cho mấy lớp chuyển tiếp thi từ cao đẳng lên đại học. Mỗi ngày, sau giờ dạy, hai anh em xuống nhà ăn sát bờ sông, ngồi ăn co ro trong hơi mưa lạnh thổi mờ mịt mặt sông. Thời buổi bao cấp hãy còn nặng nề, dù là giảng viên thỉnh giảng được Phòng Giáo Dục Huyện Mỏ Cày rất ưu ái, khẩu phần mỗi bữa cơm của hai anh em thường cũng chỉ được một tô canh chua tép – bạc hà và một đĩa tép rang hay cá hủng hỉnh kho. Tội nghiệp Lê Nguyễn Hàm Luông lúc ấy đang bị đau răng, có bữa phải nhờ cấp dưỡng nấu cháo chan nước cá kho ăn cầm hơi, vừa ăn cháo vừa chảy nước mắt dầm dề, thành ra khẩu phần của Hàm Luông bị mình (đau khổ) ăn hết ráo!
Buổi tối Phòng Giáo Dục bố trí hai anh em ngủ trong một phòng học ban ngày được bố trí làm hội trường. Gió luồn qua mấy lam gió lạnh tê tái. Năm đó Mỏ Cày chưa có điện (hoặc có điện chỉ để phục vụ hạn chế mà thôi!) nên hai anh em yêu cầu được cấp đèn dầu phục vụ cho việc thức soạn bài. Mỗi đêm được cấp một lít dầu lửa để thắp cái đèn dầu ABC to đùng! Vì vậy khoảng chừng 11 giờ đêm là… hết dầu. Có đêm hết dầu thắp đèn nhưng còn mấy bài tập đã cho học viên mà còn chưa kịp giải, chưa kịp ghi ra giáo án, nên đành nằm thao thức trong đêm giải thầm trong đầu. Trong hơi ẩm lạnh lẽo, mưa rỉ rã, không gian vắng lặng, đột nhiên vọng lại đâu đó tiếng võng kẻo kẹt lẫn tiếng ru con trong đêm trường:

Gió … mùa thu mẹ ru… mà ru con ngủ… ầu ơ… 
Năm canh trường… là.. năm canh trường là... thức đủ vừa năm… ầu ơ

Tiếng ru vừa ấm áp, vỗ về, vừa buồn đâu đó xa vắng trong lạnh lẽo như tiếng rơi của những giọt nước mắt. Giọt nước mắt làm nhớ mãi một tiếng ru của lòng mẹ, lòng người … Giọt nước mắt êm ái như dòng Hàm Luông vỗ về nuôi nấng con thơ. Bởi vì con người không chỉ lớn lên từ no ấm và nụ cười, con người còn lớn lên từ gian khổ và nước mắt, đem theo trong hành trình cuộc sống của mình tiếng ru của mẹ! Có ai nỡ quên tiếng ru của mẹ không?  Có ai nỡ phản bội tình yêu của mẹ không? ….

Và như thế đó chúng tôi đã thiếp ngủ mà quên lạnh lẽo!

  • Hai:



Bài thơ này Hàm Luông viết tặng hôm 30/5/2013. Trong buổi tiệc chia tay về hưu và được bà nhà mình diễn ngâm ngay lúc đó. Bài thơ nằm yên đó trong cặp từ lúc ấy.

Hôm nay, ở đây, xa quê ta vạn dặm, đọc lại và nhớ thương….

NHỚ 

(Tặng Vương Đức Bình)

Chắc là nhớ lắm, phải không anh? 
Phấn trắng bảng xanh vẫn nhớ hoài 
Tháng hè mưa ướt đường trơn trượt 
Anh đã đi về những tháng năm. 

*** 

Bè bạn, học trò gửi lại đây 
Bao nhiêu kỷ niệm nhớ đong đầy 
Mấy mươi năm chắc anh hoài nhớ 
Kỷ niệm một đời, ôi thiết tha! 

*** 

Góp thành kỷ niệm, nói gì hơn 
Thương nhớ người anh dạ luyến thương 
Con đường giáo dục, ai từng bước 
Trải một tình yêu, bao vấn vương. 

(Lê Nguyễn Hàm Luông) 



Neckarsulm, 29/7/2013.

1 nhận xét:

Góc trời riêng của ai đó nói...

Thầy đã đến tuổi có thời gian ôn lại ngày xưa. Hihi