Thứ Hai, 22 tháng 1, 2018

NIỀM VUI ĐƠN GIẢN




1. Lâu lắm rồi không viết blog, vì chỉ quẩn quanh trong mảnh vườn con. Hôm kia làm cỏ, hôm qua làm cỏ và hôm nay... chút nữa lại đi làm cỏ. Làm cỏ trước mặt thì sau lưng cỏ lại lên ào ạt. Cây bông này hết hoa thì lại lo trồng thế vào chỗ đó cây hoa mới. Làm cỏ hết buổi sáng thì lại vào nhà chơi với cháu ngoại để má nó rảnh tay lo việc bếp núc, phụ với bà ngoại. Cuộc sống nhẹ nhàng (E hèm... Thiệt ra ngày nào cũng mệt, thở không ra hơi!) và đơn điệu nên chẳng có gì để viết. Internet thì cũng liếc mắt qua - nhưng đã muốn để lòng phẳng lặng - chẳng muốn ọ ẹ gì nữa với những mối trần ai.

2. Xem coi những tấm ảnh này chụp khi thấy vui vui. Rồi một ngày kia ngắm nghía lại, biết đâu sẽ thấy bâng khuâng...

Cây ổi xá lị già cỗi đâu 30 chục năm rồi
mà vẫn cho một chùm trái đẹp và thơm ghê chưa!?
Bà ngoại đang cân nhắc xem nên chưng lên đĩa như thế nào đây!

Cháu ngoại! Xem hai anh em nó dễ thương chưa kìa.
Đang tò mò xem chiều rồi
mà ông ngoại vẫn còn đang làm gì ngoài sân thế kia!

Bá Thiện đấy! Học trò già của mình và cũng là bạn tâm giao.
Thiện đến chơi, đàn bản Sonate Ánh Trăng của Beethoven
với bản Allemande (Origine: Suite for cello No.3 BWV 1009) của J. S. Bach.
Trong chiều êm được thưởng thức tiếng đàn điêu luyện và diễn cảm sâu sắc.
Vậy là hạnh phúc phải không!

Giò lan này Nguyễn Thanh Trí (Lại một học trò già nữa... !) tặng thầy.
Đem buộc nó dưới cội cerise cả chục năm nay.
Nó sống e dè và lẫn khuất dưới bóng cây rậm rạp
đến nổi mình quên nó tên gì rồi (có khi còn quên là có nó nữa!).
Hôm qua nó lại lặng lẽ ra hoa đấy.
Đẹp không?

***

Không có nhận xét nào: