Thứ Bảy, 29 tháng 2, 2020

Đóa vô thường.


Viết cho Thẫm!

Dù tôi đã tha thiết nguyện cầu thì rồi em cũng ra đi. Chiếc lá cuối cùng bay vào cõi không là chốn nào. Trút một hơi thở nhẹ, đóa phù dung tan biến trong vườn đời. Tôi thảng thốt nghe tiếng cầu kinh... Chỉ đa ca lệ ta bà ha… Dù đã nghe ngàn lần vẫn còn thảng thốt! Thảng thốt vì chơi vơi giữa đôi bờ mong manh của huyễn mộng!
Thì tôi cũng biết đó là hư vọng!

Em ơi bay đi… Cánh bướm nhẹ nhàng trong vườn vắng, một thoáng mây vẫn bay qua bầu trời xanh, một làn gió thoảng vẫn quanh đây. Đã là một giấc mộng thì đâu có gì để mất đi, phải không!?
(28/2/2020)

12/12/2022: 

Có một lần 
tôi thấy em quì trên chánh điện.
Trong cơn bạo bệnh
có một lần em gởi lời nhắn cho tôi
Em chỉ vừa chợp mắt
Và đó là lời cuối cùng!
Em ơi, tôi muốn vay lời của Phạm Thiên Thư: "Hỡi em ơi mây đã qua cầu!"


Thứ Năm, 27 tháng 2, 2020

NĂM xui THÁNG hạn!




Xưa nay mình không có cái tính “âm lịch”, tức là không tin vào những chuyện vô căn vô bằng từ những vị thày bói. Đối với mình thì mọi chuyện trong cuộc đời này chỉ là chuyện nhân quả mà thôi. Làm lành thì gặp chuyện tốt, cố gắng chuyên cần rồi thì sẽ được đền đáp, hành động đúng đắn khoa học thì được kết quả không tệ. Vậy thôi! 
Nhưng năm nay không biết là cái năm quái quỷ gì! Hồi trước tết, ngày nọ đứng nhìn trời nước, trong nắng quái chiều hôm, bèn nhớ cái buổi chiều năm xưa, mới nói với bà xã “Em ơi, sao mà tui thấy trời đất năm nay nó có cái màu gì giống không gian của năm Mậu Thân quá đi! Không biết phải có cái nạn gì sắp xảy ra không !?” Một câu cảm thán có phải là “âm lịch” quá hay không?! Dựa trên những dấu hiệu mơ hồ của đất trời rồi so sánh, suy diễn cuội, năm nay Canh Tý 2020 với cái năm chết chóc - tan hoang – đau thương của năm Mậu Thân 1968… Thì chẳng biết có gì nhảm nhí hơn nữa không!

***

Vậy nhưng từ hồi tết đến nay thì thấy cứ như cũng phải! Để ý coi, bữa nay dịch bệnh covid-19 lan truyền tùm lum, khắp nơi người bệnh ùn ùn, bệnh viện hết chỗ chứa, thế giới nháo nhào; Châu Phi nghèo kiệt thì cào cào châu chấu bay thành từng đám đen trời ăn hết hoa màu – không khéo thì cái nạn đói lại sắp diễn ra; Châu Úc thì cháy rừng rần rần, khói lửa âm u mờ mịt. Kinh tế thì ách tắc, làm ăn thất bát vì thương chiến Mỹ-Trung! Trung Đông thì giặc giã rần rần, thấy mặt nhau là muốn bắn bỏ! Còn ở chỗ tui đây thì… khô hạn và nước mặn chưa từng thấy!

Nói cái chuyện nước mặn:
Bến Tre của tui xưa nay thì năm nào cũng có bị nước mặn. Nhưng vài chục năm trước thì mỗi năm bị nước mặn – mà thiệt ra chỉ lờ lợ một chút xíu - chừng hai ba hôm rồi thôi. Chẳng thấy ai ta thán mặn ngọt gì, chỉ nghĩ đó là chuyện phong điều vũ thuận. Con sông Cửu Long hiền hòa, êm ái, đầy ắp phù sa. Cả một đồng bằng trái ngọt cây lành, cá tôm lội ngù ngờ, dân cư no đủ!
Vậy rồi, có kẻ ở xứ thượng nguồn, lòng tham không đáy, chỉ nghĩ tới mình mà không nghĩ tới người, xây kè đắp đập vun vén cho họ: này điện, này thủy lợi (lợi cho mình mà hại cho cả đám). Hôm nay nghe xây một cái thủy điện, ngày mai nghe xây cái nữa .v.v.  Cá tôm hết đường sinh sôi! Thượng điền tích thủy hạ điền khan! Nước mặn mỗi năm kéo dài cả tháng, rồi vài tháng! Quả báo nhãn tiền! Năm nay Thái Lan, Lào hạn nặng, xứ Combodia có cái Biển Hồ cạn nhách hết tôm hết cá.
Ông trời ổng biến đổi, khí hậu ngày càng cực đoan, băng tuyết dần tan hết ráo trên dãy Himalaya, lấy đâu ra nước ngọt bổ sung cho mấy tháng nắng này. Hôm nay mới cuối tháng 2. Còn hơn hai tháng nữa mới hy vọng những cơn mưa đầu tiên!

***

Và tui thì đau khổ vì thiếu nước ngọt!
Buổi chiều đi ngó mấy cái cây cái kiểng. Đau lòng đứt ruột! Mấy con ơi, lấy nước đâu mà tưới cho tụi bây. Coi nè cây bưởi trái khô héo vàng; cây cốc đang ra hoa mà lá khô rụng hết rồi; cây chôm chôm con bữa nay lá khô cháy - không biết qua nổi cái nắng này không; dây nho mượt mà - hôm nay chỉ còn lại một túm lá nhỏ xíu; cái đám rau má cũng muốn héo luôn; chỉ còn gốc mít và dây lá giang là có vẻ còn trụ vững. Điệu này ăn canh chua lá giang cho xót ruột đã đời!

***

Coi đó, có phải là năm xui tháng hạn không? Cái này là tại trời hay tại người? Vậy có phải là tui “âm lịch” không?


Cây bưởi này trái bắt đầu héo vàng!

Trái mít này còn cầm cự với khô hạn.


Dây lá giang

Đám rau má này cũng sắp khô.

Cái ao chỉ còn một chút nước.
Giỏi lắm thì tuần sau là khô queo!

Cây cốc đang ra bông nhưng rụng lá hết trơn.
Mấy trái cốc mùa trước còn treo lủng lẳng.

Em hoa hồng này không biết còn cầm cự được bao lâu nữa.

Cây chôm chôm non này cũng bắt đầu khô héo!

Dây nho còn được một túm lá này thôi!


Thứ Hai, 24 tháng 2, 2020

Xứ nghèo và dịch bệnh!




Nghèo thì có gì hay đâu. Nghèo quá nhiều khi khổ đến muốn chết quách đi cho rồi! Ấy nhưng bị nghèo có khi cũng... đở!

***
Ngó trên bản đồ dịch bệnh coi. Hôm nay 24/2/2020 cả thế giới đã có 79.434 ca nhiễm Covid-19. Hôm nay một số nước đang bùng phát dịch với tốc độ đáng sợ và họ đang cuống cuồng phong tỏa nguồn lây lan: Hàn Quốc (833 ca), Nhật (147 ca), Italy (157 ca) , Iran (43 ca)! Và... vẫn còn một số nước hình như "chây ì" với dịch corona! WHO có vẻ ngạc nhiên và lo lắng chưa rõ tại sao. Mấy nước đó có khi sát nách Trung Quốc mà chưa (chưa chớ không phải "không sẽ" đâu nghe!) suy suyễn chút nào: Mông Cổ, Triều Tiên, Bangladesh, Myanmar,... và mấy nước Châu Phi. Cầu mong họ đừng bị gì! Đã nghèo mà còn mắc cái eo thì tội lắm!

***
Ngồi ngẫm nghĩ tới chuyện hôm nọ có nghe một cô nào đó trên Youtube ba hoa về cái chuyện ở xứ họ đi xe hơi không hà, ngồi trong xe có điều hòa khỏe re - nên khó bị bệnh hơn mấy cái nước "Shit hole" (từ này không phải của tui đâu, bản quyền thuộc về lão Donald Trump ấy!), dân cư phần lớn chỉ đi bộ hoặc nhiều lắm là tậu được chiếc xe đạp hay xe gắn máy cà tàng chạy cọc cạch. Lập luận của cô ấy là ở mấy cái xứ "shit hole" đó người ta mất vệ sinh, thiếu nước rửa tay và .v.v. nên thế nào cũng "mắc dịch" nghiêm trọng. Thì lập luận của cô ấy cũng không sai, phù hợp với kiến thức y tế cơ bản được học trong trường lớp. Chỉ có điều tốc độ và độ lớn lây lan của dịch thì nó tỉ lệ thuận với tốc độ di chuyển trung bình của cư dân, và tốc độ của các phương tiện giao thông liên quan! 

Thế giới đã từng trải qua vài trận đại dịch rồi. Cái lục địa già từng bị một vố trận dịch đen chết đến 1/3 dân số do mấy con chuột "hoang dã" với lũ bọ chét kí sinh. Nước Mỹ đã chẳng từng bị trận cúm năm 1918 tử vong gần 700.000 sinh mạng đó hay sao! Và thế giới chẳng đã từng kinh nghiệm với mấy con tàu dịch tễ buộc phải treo cờ vàng! Những con tàu thảm khốc mà bến cảng nào cũng xua đuổi! Chính từ đó mà thế giới bây giờ mới bắt buộc mỗi con tàu xuyên đại dương phải đậu ở phao số 0, chờ kiểm dịch rồi mới được hoa tiêu dẫn đường vô cảng. Huyền thoại về những con tàu ma là ở đó chứ đâu! Và sự hãi hùng về những người bị thiêu sống do bị kết án "phù thủy" là cũng ở đó chứ đâu!

***
Mấy nước chưa bị bùng phát dịch có khi tại vì nó nghèo quá! Phần lớn cư dân sống ở nông thôn, làng mạc rời rạc chớ không sống trong những đô thị to kết xù! Nghèo tới nỗi phần lớn cư dân ở đâu thì ở yên đó, ai bịnh thì cứ chết rục... ở cái xó xỉnh nào đó. Cái xứ Mông Cổ thảo nguyên mênh mông, quanh năm hiếm thấy bóng người, mấy xứ khác thì phần lớn dân chúng nghèo quá, tiền đâu mà đi du lịch cả đám trên những con tàu to tổ bố lộng lẫy như hoàng cung. Ở mấy xứ đó và ai đó muốn đi thăm bà con thì nó cuốc bộ cả ngày mới tới được nơi cách xa "gần chục cây số!". Con virus có đeo toòng teng trên người nó thì cũng bị phơi nắng phơi gió chết khô (cùng chủ nó) ở chốn hẻo lánh nào rồi! Làm sao mà kịp nhảy qua người khác!

***
Vậy đó, hạn chế đi lại, hạn chế giao thông là biện pháp chủ yếu để dịch khỏi lan truyền với "tốc độ bàn thờ" là đúng lắm nghe! Hỏng phải ngồi xe hơi chạy vi vu hay ngồi máy bay bay vù vù là an toàn đâu, đừng tưởng bở!


Đồ họa về dịch Covid-19 ngày 24/2/2020 (trích dẫn hình ảnh từ gisanddata.maps.arcgis.com)

Thứ Ba, 11 tháng 2, 2020

BA CON TÀU



Cả tháng nay theo dõi liên tục vụ dịch COVID-19 (Corona Virus Disease 2019 - Bệnh do virus corona - năm 2019). Liên tục theo dõi cách Nhà nước Việt Nam ban hành các biện pháp phòng và chống dịch. Thấy cũng ổn! Cả thế giới đang báo động thì mình cũng không bàng quan được, phải không?

- Hôm nay số nhiễm bệnh chính thức đã là 43.138 người, tử vong 1018 người, khỏi bệnh 4294 người (Số liệu đọc được trên trang Coronavirus 2019-nCov Global cases by Johns Hopkins CSSE – 20:18 (giờ Việt Nam) ngày 11-Tháng 2-2020). Một con số thống kê đáng sợ và đáng buồn!
- Người người đang tất tả chống dịch! Thế nhưng những ca bệnh mới nhiễm vẫn đang tăng đều!
- Trung Quốc đã sử dụng tới các biện pháp có thể nói là quyết liệt và cực đoan nhất, trong đó sử dụng cả tới biện pháp cách ly bắt buộc những cộng đồng dân cư to lớn mà dân số lên tới hàng chục triệu người.

·       Vũ Hán trở thành một con tàu mang dịch bị cách ly khỏi đất mẹ của nó giữa bão tố, chỉ rất ít chuyến bay với đủ thứ phòng vệ nghiêm ngặt mới được đáp xuống và được phép trở về nơi xuất phát. Con tàu đó đang gồng mình chống chọi với tai ương từ “trên trời đổ xuống”. Một Trung Quốc rộng lớn như thế, tiềm lực như thế mà để dịch bùng phát mất kiểm soát như thế! Bây giờ chỉ có niềm tin và sự dũng cảm mới giúp con người ở đó tự an ủi, chống chọi, tồn tại và vượt qua. Nhưng cũng không biết chừng nào thì mới vượt qua được!

·       Có một con tàu khác: Chiếc Diamond Princess! Nàng Công Chúa Kim Cương này với 3700 khách du và thủy thủ đoàn. Nàng cũng bị cách ly và số nhiễm bệnh trên con tàu cứ tăng đều đều qua từng ngày. Nước Nhật bối rối không biết xử lí làm sao bây giờ! Bài báo này trên The Asahi Shimbun: Virus testing for 3,000 on cruise ship a logistical nightmare hé ra cho thấy dù là một nước Nhật hiện đại thì nguồn lực để đối phó với một tai họa bùng phát như thế không hề là một việc dễ dàng. Chỉ với một con tàu như thế, một nước Nhật giàu có như thế mà còn than thở không đủ nguồn lực và phương thức khả dĩ để dập dịch.


  • Thế mới thấy con tàu trái đất của nhân loại nó dễ tổn hại như thế nào! Cái con tàu trôi quanh quẩn quanh mặt trời của nhân loại thật ra mong manh như thế nào! Ấy vậy nhưng phần lớn thời gian lịch sử của nhân loại là nó dùng để chiến tranh liên miên, tranh giành lẫn nhau, đè nén nhau, giết nhau. Nhưng mà liệu có ngày nào đó rồi nó cũng bị diệt chủng như một loài khủng long mà thôi! Nhân loại chỉ là một hạt cát trong mênh mông của vũ trụ nhưng nó luôn ngước lên và thấy mình bao trùm được vũ trụ! Cái đó làm nó tiến bộ… nhưng liệu cũng dẫn tới ngày nó suy tàn không!?

-      Liệu có cần một con tàu Nô-ê nữa không? Để thanh lọc và tái sinh loài người! Mong rằng không cần như vậy!





Thứ Bảy, 8 tháng 2, 2020

THỜI MẮC DỊCH



Hình như đêm nay là đêm rằm. Quên coi lịch nữa, nhưng thấy ngoài hiên trăng cũng sáng lắm và mặt trăng cũng đã tròn đầy. Lẽ ra hôm nay đã đi nghe ngày thơ nguyên tiêu nhưng đêm ấy đã tạm (!) bị đình lại. Lí do: Coi chừng coronavirus! Chớ có tụ tập đông đúc nếu không cần thiết! 
***
Từ sau tết đến giờ tui hầu như không đi đâu khỏi nhà trừ phải đến viếng hai đám tang. Một của một ông già 88 tuổi, và hai của một bà già 93 tuổi. Hai ông bà lão đó ra đi yên ổn sau chỉ ít ngày bệnh già, chẳng liên quan gì đến con virus đội vương miện! Nhưng (mặc dù…) chung quanh không ai hề hấn hay có sự gì với cái bệnh cúm chết chóc kia thì ai cũng lo lắng! Nhà nước lo lắng, dân tình lo lắng! Hai đứa cháu nhỏ đi mẫu giáo về nói hôm nay các bạn đi học ít lắm và cô dạy “mang khẩu trang cho đúng cách để đừng bệnh!” Báo giấy hay báo online đưa tin hàng ngày (thậm chí hàng giờ) đầy cả mặt báo. Báo tây báo ta chạy rần rần đủ các tựa báo về diễn biến và diễn tiến cái bệnh đó.
***
Xứ Vũ Hán bên Tàu biến thành cái thành phố ma, người ta trốn trong nhà hoặc chỉ lê lết tới bệnh viện… chờ được khám bệnh! Bên xứ Thần nữ Thái Dương bỗng dưng tàu du lịch sang trọng Diamond Princess, hiện đang neo đậu trên biển ở cảng Yokohama, tỉnh Kanagawa, biến thành cái nhà tù bất đắc dĩ cách ly tất cả khách chơi lẫn thủy thủ đoàn gần 3700 mạng vì con virus ác ôn! Còn cảng mẹ Kaohsiung của xứ Đài đứt ruột đem con bỏ chợ, khiến 3800 khách du xuân khi không (!) phải ôm giấc mơ đời (World Dream), chôn chân cách ly trên du thuyền ở bến cuối Kai Tak - Hương Cảng (Bây giờ thì thấy cái cảng này hỏng thơm chút nào! Có cái mùi gì kì kì...) 
Xứ xứ người người đeo khẩu trang, che cái mặt mình lại, làm mặt lạ với nhau! - Ê đứng xa xa tui chút, coi chừng lây bệnh cho tui (hay bị tui lây bệnh à nha!) - Ê, nước Mỹ của tui là first, là number one, đừng bay qua bay lại xứ tui, tui không thích đâu! - Ê, nói gì thì nói, xứ tui thì tui phải đặt lên hàng đầu chớ! Xứ tui có vạn đảo nhưng vì con virus đó nó bơi qua biển dễ ợt nên các vị đừng có đến đây nghe! - Ê, China hả? Hay là Asia? Cho mình đứng xa tui ra một chút! - Ê, ở xứ tui hồi đó mặt trời không bao giờ lặn, nhưng mà thôi... bây giờ tui Brexit rùi, mặt trời lặn đã từ lâu, và quên cái hãng British Airlines đi nghe, chưa dám hẹn ngày tái ngộ tái nị gì đâu! Chờ chừng nào mặt trời lại mọc hẳn hay! - Ê, sao bây giờ tui chỉ còn một mình vậy ta… Éc, đâu rồi cái đám mắc dịch của cái thời mắc dịch!

Không phải đâu, chưa tới ngày được khải huyền đâu! Hãy cố lên!

Vậy đó! Lấy ai mà đổ tội lên đầu. Vậy thì có mấy con vật rừng rú ở đây, tại tụi nó chứ còn gì nữa! Cái này cũng là cái lỗi nghiêm trọng của ông già Nô-ê, ông đã không chịu cách li phòng dịch các loài vật không thanh sạch. Mỗi loài không thanh sạch ông đã cứu một đôi, cấp cho tụi nó một chỗ trên chuyến tàu Hồng Thủy, có phải đúng vậy không? Nên bây giờ khi con người tàn phá môi trường, đâu có chỗ nào cho tụi đó sống yên ổn nữa, thậm chí còn đem còng đầu cứa cổ, thui sống tụi nó ngoài chợ để nấu súp nữa kìa! Đây nè mấy con chuột, mấy con cầy hương, mấy con dơi quạ, mấy chú tê tê tụi nó họp lại than khóc vang trời… “Trời ơi ngó xuống mà coi, môi trường thì đầy CO, CO2 hay khí SO4 gì gì nữa, với đủ thứ bụi mịn bụi dầy, băng tan tuyết lở làm tụi virus tái sinh dưới những đất băng vĩnh cữu, thì làm sao tụi mình khỏe mạnh cho được, thì tụi mình cũng bịnh chứ sao! Thì tụi mình bịnh trước tụi họ bịnh sau. Sao trách tụi mình!?” 

- E hèm… ông mà bịnh thì cha mầy cũng chết, con ơi!
- Hu hu... tụi con mà chết thì tụi ông có sống được không!?


Hình chụp màn hình (ảnh real time ) của ô nhiểm khí CO trên vùng Vũ Hán. Ngày nào tháng nào cũng vậy đó!
Có thể theo dõi web site này tại: https://earth.nullschool.net/

Giật mình, mở cái web theo dõi địa cầu, xem tình hình ô nhiễm thì thấy rõ ràng tụi mắc dịch đó nói có khi có căn. Xem xem có phải có mối tương quan giữa vùng đất Hồ Bắc ô nhiễm quá xá và dịch bệnh không? Dĩ nhiên hệ số tương quan có gần bằng 1 đi nữa thì đâu chắc là có quan hệ nhân quả giữa ô nhiễm và dịch bệnh. Cái kiểu lý sự này thì lão nói ngang Donald Trump vẫn quen dùng mà: "Biến đổi khí hậu chỉ là chuyện xạo mà thôi!" Để cái đó cho những nhà khoa học sẽ kiểm chứng hay phản biện (Đâu phải trách nhiệm của tui phải không!?)

Ừa thôi, thì tháp Baben đã sập rồi, thành Sơ-đôm đã bị Chúa thiêu hủy rồi, thì cái thời mắc dịch thế nào rồi cũng qua. Vậy nhưng trong lòng những kẻ mắc dịch thế nào cũng còn vết thẹo nhăn nheo của đau bệnh và tình đời.
***
Thì như đã nói hồi đầu, năm nay không có tổ chức đêm thơ. Bèn lục lọi ra tập thơ Đường coi chơi đở buồn! Ngộ chưa, gặp Hoàng Hạc lâu của Thôi Hiệu. Cái lầu Hoàng Hạc này ở Vũ Hán chớ đâu?! Ừa… thì cầu nguyện cho Vũ Hán sớm vượt qua trận dịch, để cho lời u hoài của người Thôi Hiệu vẫn còn vang vọng:

Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ,
Thử địa không dư Hoàng-Hạc lâu.

(Hạc vàng ai cưỡi đi đâu?
Mà đây Hoàng Hạc riêng lầu còn trơ!
 Tản Đà dịch)





PS: Cái này nghe thiên hạ kháo nhau: 
- Hỏng biết hồi đó rốt cuộc ông No-ê qua đời có phải tại vì mắc dịch không mậy!?
- Đồ quỷ, xê ra!... Cái đồ dịch vật!