Viết
cho Thẫm!
Dù tôi đã tha thiết nguyện cầu thì
rồi em cũng ra đi. Chiếc lá cuối cùng bay vào cõi không là chốn nào. Trút một
hơi thở nhẹ, đóa phù dung tan biến trong vườn đời. Tôi thảng thốt nghe tiếng
cầu kinh... Chỉ đa ca lệ ta bà ha… Dù
đã nghe ngàn lần vẫn còn thảng thốt! Thảng thốt vì chơi vơi giữa đôi bờ mong
manh của huyễn mộng!
Thì tôi cũng biết đó là hư vọng!
Em ơi bay đi… Cánh bướm nhẹ nhàng trong vườn vắng, một thoáng mây vẫn bay qua bầu trời xanh, một làn gió thoảng vẫn quanh đây. Đã là một giấc mộng thì đâu có gì để mất đi, phải không!?
Em ơi bay đi… Cánh bướm nhẹ nhàng trong vườn vắng, một thoáng mây vẫn bay qua bầu trời xanh, một làn gió thoảng vẫn quanh đây. Đã là một giấc mộng thì đâu có gì để mất đi, phải không!?
(28/2/2020)
Có một lần
tôi thấy em quì trên chánh điện.
Trong cơn bạo bệnh
có một lần em gởi lời nhắn cho tôi
Em chỉ vừa chợp mắt
Và đó là lời cuối cùng!
tôi thấy em quì trên chánh điện.
Trong cơn bạo bệnh
có một lần em gởi lời nhắn cho tôi
Em chỉ vừa chợp mắt
Và đó là lời cuối cùng!
Em ơi, tôi muốn vay lời của Phạm Thiên Thư: "Hỡi em ơi mây đã qua cầu!"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét