Thứ Hai, 29 tháng 12, 2008

ĐI CHÙA

Lòng nghe nhẹ gánh ưu phiền
Gió chiều một đóa hồng liên nắng đùa.




Lâu lâu cũng thích đi chùa. Thích vào ngồi yên một góc trong chánh điện nhìn vẻ an nhiên tự tại của Đấng Giác Ngộ. Thích nghe tiếng chuông chùa ngân nga trong tĩnh mịch.
Nhưng đi chùa lần này thì lại nhiều người quá bèn đi chụp cảnh chung quanh vậy!


Cổng chùa.




Bia kí.





Cáo bạch




An nhiên tự tại.



Vọng vô thanh chung.


Sư trụ trì ... đẹp như Tam Tạng!


Cuối cùng mình thích nhất chỗ này: ... Cơm chùa!


Chủ Nhật, 28 tháng 12, 2008

Tuyệt vời!


CHIẾN THẮNG
(Cảm ơn đội tuyển Việt Nam - Cảm ơn ông Calisto)

Thứ Hai, 22 tháng 12, 2008

Hoan hô cỏ dại.

Lòng yêu cuộc sống! Người ta ai mà không ham sống! Hầu hết mọi người đều nghĩ vậy… có lẽ trừ những những người muốn tự tử! Vậy mà điều ấy từng xảy ra với tôi. Điều đó thật kinh khủng khi nó đã qua đi. Không mấy ai viết về chuyện này vì họ hoặc đã ra đi vĩnh viễn hoặc họ cũng chẳng còn gì để nói với cuộc đời. Khi nỗi buồn lớn tới nỗi sự thôi thúc – không đúng, phải nói là một sự khao khát - bước một bước qua bên kia thành cầu và gieo mình xuống đáy nước gần như không cưỡng lại được. Có một tiếng gọi từ sâu thẳm trong tâm hồn, mơn trớn ta, thầm thì với ta một cách tha thiết về một sự giải thoát khỏi tất cả hệ lụy của cuộc sống. Rằng gánh nặng này của tâm hồn ta sẽ vơi hẵn đi… rằng cuối trời kia sẽ thênh thang. Rằng hãy để cây thập giá của cuộc trần xuống và chỉ cần bước thêm một bước nữa về cuối trời. Chỉ một bước nữa thôi! Thật là dễ dàng … và ta sẽ thấy nhẹ nhàng lắm, sẽ rơi như một cái lá, bay một chút giữa khoảng không, mặt nước mát kia sẽ mở lòng ra, ôm ta vào … êm ái.

***
Vậy đó. Nhưng tôi đã trở về cuộc sống để chiêm nghiệm, trăn trở về lí do của cuộc tồn sinh, về cái gọi là hạnh phúc. Và tôi nghiệm ra rằng bản thân cuộc sống đã là lí do cho chính cuộc tồn tại của nó. Sống đã là hạnh phúc dầu cho sự sống đó bị đày đọa như thế nào đi nữa. Ai đó đã nói hãy thắp sáng hiện hữu trong từng sát na của cuộc đời. Và tôi từ đấy cố thắp sáng mỗi giây phút đây của cuộc sống tôi. Tôi không băn khoăn nữa về cái chết hay sự sống. Tôi chỉ sống cho đầy trong mỗi phút giây mà tôi sống. Và chung quanh tôi cũng bừng lên: Hỡi em lá cỏ, hỡi em bướm trắng chập chờn, hỡi em mắc cở, hỡi em cá phi… hoan hô các em cho tôi một lí do để mà vui sống. Tôi không sống vì lí do tôi sở hữu một cái ao hay một mảnh vườn. Điều sở hữu đó có quan trọng gì đâu, tôi có giữ được những thứ đó mãi đâu khi một ngày kia tôi sẽ bước qua.

***
Hoan hô lá cỏ vì em đã sống với tôi. Em đã chia với tôi những ngày mưa dầm những ngày nắng chói. Hoan hô bướm trắng vì em cho tôi một chút chập chờn, một chút lung linh. Hoan hô nhánh mắc cở vì em sẽ cào nhẹ vào tay tôi, thậm chí sẽ làm tôi rỏ chút máu. E hèm … mắc cở ơi em cũng như người yêu của tôi đã làm tim tôi nhỏ máu đôi chút. Không sao đâu mà, tôi vẫn yêu em đấy! Và cá phi ơi … nào trồi lên đây để tôi có dịp ngắm em!

Thứ Bảy, 20 tháng 12, 2008

Tớ muốn làm vườn!

Ngày mới!
Xách dao xách kéo ra làm vườn! Cỏ dại mọc đầy suốt cả một mùa mưa. Còn hơn tháng nữa là tết rồi. Công việc nhiều quá thét rồi không biết phải làm cái gì trước nữa! Để kể ra xem:
1. Cập nhật cái web site của nhà trường cho đúng tiến độ theo kế hoạch. 30/12 sẽ kiểm tra.
2. Cập nhật thêm bài viết cho mục "Điểm tin công nghệ" cho web page của Khoa CNTT. Kì này là đưa lên bài viết về "Mô hình toán học của virus máy tính", vẫn đang viết dở dang.
3. Theo dõi và trả lời các câu hỏi của sinh viên trên Forum của Khoa CNTT. Lúc này mấy cô cậu thắc mắc nhiều quá. Có vẻ như mấy cô cậu đang muốn thực hiện nền dân chủ bằng cách chất vấn đủ thứ chuyện!
4. Làm và nộp cho xong đề cương nghiên cứu xây dựng môi trường Moodle hỗ trợ dạy và học trên hệ thống mạng của trường. Trể hơn một tuần rồi! Phòng Nghiên Cứu Khoa Học và Quan Hệ Quốc Tế đang kêu réo và dọa dẫm đưa ra cảnh cáo vì trễ nãi! Cái này làm thì nhiều, mệt, mà "công xá" thì được chăng hay chớ, tùy theo "sự bố thí" của chế độ chính sách về NCKH: 150.000 VND/1 đề tài. Ôi trời ơi ngó xuống mà xem ...
5. Chấm cho xong mấy xấp bài thi. Sao càng lúc mình càng ớn công việc chấm bài vậy ta. Đọc và sửa các lỗi nhàm chán của sinh viên. Chán như phải ăn hoài một thứ cơn thiu!
6. Chuẩn bị đề cương chi tiết cho bản phân tích hiện trạng hệ thống thông tin quản lí, sẽ báo cáo cho nhóm lập trình xây dựng ứng dụng quản lí tự động hóa cho hai phòng TCCB và Phòng ĐT.
7. "Hồi kí" toàn bộ giáo án, giáo trình, trình diễn nộp cho Khoa chuẩn bị kiểm tra.

.... Thôi không liệt kê ra nữa. Còn một ngày chủ nhật để làm hết bao nhiêu việc đó!

Bây giờ viết lẹ vài dòng cho cái blog này rồi ra vườn. Làm vườn! Mình sinh ra vốn là nông dân mà. Mình thích làm vườn, thế thôi. Ráng vài năm nữa là về hưu rồi. Lúc đó mình sẽ làm vườn thỏa thích. Học kì vừa rồi đọc tới đọc lui mãi cái chỉ thị 132 mà không tìm ra chỗ nào để xin nghỉ trừ khi phải quậy tưng lên cái gì đó để bị kỷ luật mới nghỉ được.

Mặc kệ nó .... bây giờ mình đi làm cỏ đây. Hoan hô cỏ dại, hoan hô bướm trắng chập chờn, hoan hô mấy cánh hoa mắc cở mọc nghiêng nghiêng bên bờ ao. Hoan hô mấy con cá phi dưới ao. Tớ ra cho mấy chú ăn đây!

Thứ Hai, 8 tháng 12, 2008

Tản mạn 20/11.

1. Tôi lại về... đứng vơ vẫn, bần thần trước ngôi trường xưa. Ngôi trường vốn đã nhỏ tí lại càng nhỏ hơn khi chung quanh bây giờ nhiều nhà cửa khang trang hơn mọc lên. Có cả một cái khách sạn to đùng chểm chệ đứng xéo nhìn ngạo nghể. Liệu tôi có vẫn là tôi của ngày xưa khi không gian đã đổi thay nhiều!? Tôi lại thơ thẩn trước ngỏ cũ dẫn vào căn nhà xập xệ một thời che chở đôi tình nhân nghèo khó. Căn nhà không còn nữa và mảnh đất nền nhà thì đầy cỏ dại. Mảnh đất tội nghiệp giờ đây không có đường vào, úng ngập. Tìm đâu thấy vết chân con bé Tiên ngày xưa lẫm đẫm đi trên ngỏ nhỏ rợp bóng mát của mấy gốc dừa! Mọi thứ rồi tàn phai chỉ trừ những hình bóng đã được cất giấu, ấp ủ trong lòng tôi! Thời gian đáng sợ thật! Thoáng một cái 30 năm qua vèo như gió. Hồi trưa ghé thăm ngôi nhà mới của đứa học trò cũ, rửa mặt trong cái lavabo, khi ngước lên bỗng thấy trong gương một bên tóc đã bạc nhiều. Sững sờ! Tôi đấy sao? Một bóng hình mệt mỏi, cặp mắt đầy vết chân chim và buồn quá đỗi! Tôi tưởng tôi hạnh phúc chứ. Tôi tưởng tôi vui sống chứ. Vậy mà hôm nay bỗng nhiên tôi gặp nỗi buồn của tôi. Tôi cũng chưa kịp hiểu mình buồn gì!? Giống như mình vừa đánh mất cái gì...
2. Suốt buổi chiều còn lại mặc kệ mấy đứa học trò cũ ì xèo hát karaoke, đùa giỡn, uống tiếp cho hết mấy chai rưọu, tôi ra xe ngồi im lặng một mình. Tôi tự làm một cuộc phân tâm cho mình: 30 năm trước tôi nghèo khổ, tôi cuốc bộ 15 cây số chỉ để đến thăm nàng trong vài giờ rồi lại cuốc bộ cũng từng ấy cây số để trở về nhà trọ, tôi bồng con mình 10 bước đi tới 10 bước đi lui hằng trăm lần mỗi đầu đêm trong căn nhà dột nát để muỗi không cắn nó, tôi soạn giáo án bên ngọn đèn dầu leo lét, tôi giảng bài trên một tấm bảng phấn nham nhở trong một lớp học tường vôi nham nhở mà nền xi măng bong tróc khắp nơi. Còn bây giờ tôi có gì? Gần như mọi thứ: Học trò phần lớn đều đã thành đạt, đứa giám đốc, đứa nhà doanh nghiệp giàu xụ, đứa trung tá, đại tá, đứa tiến sĩ ... bây giờ mỗi lần tôi về quê là bọn học trò đánh xe láng coóng đến chở đi, chở về; con tôi bây giờ lương cao; tôi bây giờ chỉ giảng bài trên máy tính với hệ thống multimedia đầy đủ trong phòng trang bị tới 3 cái máy lạnh ... thế thì tôi buồn cái nỗi gì!? Tôi gần như không hiểu được mình!
Phải đến khi tôi giật mình thức dậy giữa đêm. Khi mọi thứ đã lắng đọng tôi mới hiểu mình ...
....
3. Thanh đánh xe chở tôi bằng chiếc Ford Escape thơm phức đến thăm nhà mới của Hiếu. Chạy ngang một cái cà phê vĩa hè tơi tả, bên cái bàn cũng tơi tả không kém là một đứa ngồi buồn: Duy Nhất. Đúng rồi, đó là Nguyễn Duy Nhất một trong các học trò giỏi của tôi. Đó là đứa hiền và chăm ngoan. Sao nó ngồi đây trong khi tất cả các bạn bè đang tề tựu vui vẻ. Tôi xuống xe. Nó nhìn tôi ngại ngùng! -Nè Duy Nhất, mày có nhớ thày của mình không? - Không! ....
Lên xe! Thanh nói: Nó thất bại quá thày ơi, nghèo và tàn tạ, không muốn gặp bạn bè nữa!
....
4. Tôi hiểu mình buồn cái gì rồi. Tôi hiểu tôi đánh mất cái gì rồi! Tôi biết mình thất bại cái gì rồi!